Tống Đoàn Viên giật mình nhìn Tống Phúc Tin, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã thông minh, ở phương diện này không thể tưởng được cũng thông minh như vậy!
Tống Đoàn Viên có chút không biết nên trả lời như thế nào.
“Sáng sớm con ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đỡ con đi đường, con liền tỉnh, không yên tâm Kỷ công tử, liền trở về liếc mắt nhìn Kỷ công tử một cái, vừa lúc nhìn thấy nương ôm Kỷ công tử……” Tống Phúc Tin ngước mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nàng ôm Kỷ Trường An? Tống Đoàn Viên vỗ đùi, sau đó lại tát một cái ở trên vai Tống Phúc Tin, "Tiểu tử thúi con, nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao con có thể bố trí nương của con như thế? Lúc sáng sớm là bởi vì Kỷ công tử uống quá nhiều, ta đút canh giải rượu cho hắn, tự nhiên muốn đỡ thân mình hắn lên một chút, ta lúc đó đang điều chỉnh gối đầu cho hắn, sao là ôm được……”
Ánh mắt Tống Phúc Tin sáng quắc mà nhìn Tống Đoàn Viên: "Nương, kỳ thật tuổi của nương và Kỷ công tử cũng không sai biệt lắm……”
Hình ảnh kia thật sự làm người nghĩ nhiều……
“Con còn không biết xấu hổ nói như vậy? Tiểu tử thúi này, ta vì các con, vẫn luôn ở Kỷ gia làm việc, nấu cơm cho Kỷ công tử, chỉ thiếu làm trâu làm ngựa, hiện giờ ta đã là huyện chúa, vẫn còn phải ở Kỷ gia ăn nhờ ở đậu, con cho rằng ta nguyện ý sao? Con có bản lĩnh con mua cho ta tòa nhà lớn đi! Người khác còn chưa nói cái gì, mà con thì đã bố trí nương của con trước, con là cái đồ bất hiếu, cũng không sợ cha con từ trong quan tài nhảy ra sao!” Tống Đoàn Viên thẹn quá hoá giận, chỉ vào Tống Phúc Tin chửi ầm lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT