Tống Đoàn Viên vừa nói lời này, Tống Phúc Tin lại cảm thấy ủy khuất, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Tống Đoàn Viên.
Trong lòng ngực ôm một tiểu thịt tươi, Tống Đoàn Viên lại lần nữa thở dài, xuyên qua làm nương của tiểu thịt tươi, đây cũng là độc nhất!
(*) Tiểu thịt tươi: chỉ chàng trai trẻ, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ, có vẻ đẹp phi giới tính.
Tống Phúc Tin về phòng, Tống Phúc Truyền còn chưa có ngủ, nghe được động tĩnh, lập tức cầm chiếc chăn rách đắp lên đầu làm bộ đã ngủ.
Tống Phúc Tin ngồi trên giường, nhìn Tống Phúc Truyền, bên tai là lời nói của Tống Đoàn Viên: “Các con là huynh đệ, là người có quan hệ huyết thống, con ra ngoài muộn như vậy, ca ca và đệ đệ của con còn muốn đi tìm con, nhưng lúc ấy con ở thị trấn, con đã làm như thế nào?”
Tống Phúc Tin do dự một chút, ngước mắt nói với Tống Phúc Truyền: “Ta biết đệ chưa ngủ, hay là đệ lên giường ngủ đi? Trên mặt đất lạnh!”
Tống Phúc Truyền trộm mở mắt ra, ngừng thở không nói chuyện.
Tống Phúc Tin đợi trong chốc lát, lại gọi tên Tống Phúc Truyền hai tiếng, thấy hắn không có động tĩnh, cũng liền không hề cưỡng cầu, chính mình nằm xuống.
Tống Phúc Tin nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, khi còn nhỏ đại ca, đại tỷ mang theo hắn chơi, Tống Phúc Truyền dính hắn, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, các huynh đệ tỷ muội đều không chơi cùng hắn nữa, ngay cả đại ca, đại tỷ đều rất ít nói với hắn.
Hắn đã từng oán giận với nương hắn chuyện này, nhưng nương lại nói, về sau hắn là người làm chuyện lớn, căn bản không cần để những người vô dụng ở trong lòng, tiêu phí tâm tư, cho nên bắt đầu từ ngày ấy, hắn nhớ kỹ lời nương hắn nói, cho rằng huynh đệ tỷ muội của hắn đều là người không quan trọng, bọn họ không để ý tới hắn, là bởi vì bọn họ đều đang ghen ghét với hắn. Nhưng đêm nay, một phen lời nói của Tống Đoàn Viên lại điên đảo giáo dục trước kia hắn đã nhận được.
Trong lòng Tống Phúc Tin loạn như cào cào, hồi lâu mới ngủ được.
Chờ Tống Phúc Tin ngủ rồi, Tống Phúc Truyền sau đó mới dám lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nhị ca thế nhưng lại bảo hắn đi lên trên giường huynh ấy ngủ, thật là hiếm lạ!
Nhưng hắn sẽ không mắc mưu, khi còn nhỏ, huynh ấy đã chơi qua trò như vậy, cố ý để hắn dùng bút của huynh ấy, làm nguyên chủ đánh hắn!
Tống Phúc Truyền hừ lạnh một tiếng, ôm chiếc chăn bông rách của chính mình ngủ.
Hôm qua bởi vì chân Tống Phúc Tin bị thương, Tống Phúc Quý chỉ lo chiếu cố hắn, hái không được một sọt dược liệu.
Sáng sớm, Tống Đoàn Viên liền thức dậy, bào chế dược liệu, tính toán mang theo Tống Song Hỉ và Tống Phúc Truyền lên núi hái thuốc.
Vừa thấy Tống Đoàn Viên muốn lên núi, Tống Phúc Quý tự động đi sờ sọt tre.
“Tay con bị thương, ở nhà nghỉ ngơi đi!” Tống Đoàn Viên nói: “Ta mang theo đệ đệ và muội muội của con đi là được rồi!”
Tống Phúc Quý đã sớm vác sọt ở trên người: “Nương, không có việc gì, con chỉ bị cọ rách một chút da, không có việc gì!”
“Không được, bảo con nghỉ ngơi con liền nghỉ ngơi đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Hôm qua, thời điểm Vương Ngọc Lan bôi dược cho Tống Phúc Quý, Tống Đoàn Viên đã trộm nhìn một chút, bầu không khí giữa hai người không tồi.
Tay Tống Phúc Quý kỳ thật bị thương rất lợi hại, rất nhiều địa phương đều mất cả da.
Tống Đoàn Viên cố ý cho Tống Phúc Quý ở trong nhà nghỉ ngơi, bồi dưỡng tình cảm với Vương Ngọc Lan một chút.
Mặt khác cũng muốn để Tống Phúc Tin nhìn xem, bởi vì chút thông minh của hắn đã liên luỵ Tống Phúc Quý.
Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên kiên quyết, cũng chỉ có thể buông sọt xuống.
“Còn có một việc quên nói cho các con, Phúc Truyền qua một đoạn thời gian nữa sẽ đi thư viện Chín đọc sách, học phí là do chính hắn kiếm, cho nên Phúc Truyền hôm nay con phải làm nhiều hơn một ít!” Tống Đoàn Viên lớn tiếng nói.
Tống Phúc Truyền cười ngại ngùng, gật đầu.