Tống Đoàn Viên nhìn, trong lòng có chút ê ẩm, ngẫm lại thanh xuân rất tốt của chính mình lại là một bà nội 31 tuổi ở cổ đại, gặp được nam tử tuấn mỹ bực này, cũng chỉ có thể nhìn qua cho đỡ nghiện!

Kỷ Trường An tiến đến, ngồi ở chỗ chủ vị.

Tống Đoàn Viên sau đó mới nhàn nhạt đứng dậy nói: “Kỷ công tử, hôm nay ta tới trả tiền!”

Kỷ Trường An cười nói: “Tốt!”

Tống Đoàn Viên không có sốt ruột lấy bạc ra trả, chỉ cười hỏi: “Kỷ công tử, ta muốn hỏi ngươi, tới cuối tháng, cửa hàng ngươi có thiếu người kiểm kê hay không?”

Kỷ Trường An vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc cười hỏi: “Tống đại nương đây là có ý gì, tính toán tới cửa hàng ta làm kiểm kê, lấy công gán nợ sao?”

Tống Đoàn Viên cười nói: “Cũng không xem như là lấy công gán nợ, chỉ là ta có một khẩu quyết gia truyền, có thể giúp phòng thu chi bớt đi được chín thành sức lực, nếu công tử muốn, liền trừ 500 văn tiền bạc kia, được không?”

“Khẩu quyết gì?” Kỷ Trường An hỏi.

Tống Đoàn Viên vội vàng đọc: “Một nhân một là một, một nhân hai……”

“Hai nhân hai là bốn, ba nhân ba là chín, chín nhân chín tám mươi mốt, đúng không?” Kỷ Trường An đột nhiên mở miệng nói tiếp, nói xong rồi còn cười ngâm ngâm nhìn Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên lập tức trợn tròn đôi mắt, người cổ đại sao sẽ biết khẩu quyết phép nhân?

Kỷ Trường An cười nói: “Nếu Tống đại nương muốn dùng khẩu quyết này để trừ 500 văn kia, sợ là không được!”

Tống Đoàn Viên thấp giọng hỏi: “Sao ngươi biết?”

Đây không phải khẩu quyết phép nhân hiện đại mới có sao?

Kỷ Trường An không có trả lời Tống Đoàn Viên, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tống đại nương, nếu ngươi thật sự không có tiền để trả, có thể lấy công trừ nợ, nơi này của ta thiếu người nấu cơm!”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, ngước mắt hỏi: “Phải làm bao lâu?”

Kỷ Trường An nghĩ nghĩ: “Đầu bếp nữ nhà ta tiền công một tháng là một trăm văn, như vậy tính cả lợi tức, ước chừng nửa năm!”

Tống Đoàn Viên đứng dậy rời đi, nửa năm, nửa năm bị tên nam nhân trà xanh này sai sử hàng ngày, nàng sẽ bị tức chết!

Còn không bằng nàng trở về lại vất vả làm dược thêm ba ngày!

Kỷ Trường An nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, hơi hơi nhếch môi.

Người kia khả năng thật sự đã trở lại!

Tống Phúc Truyền chờ ở bên ngoài cửa hàng, thấy Tống Đoàn Viên ra tới, cũng đi theo phía sau Tống Đoàn Viên, nhìn có chút ủ rũ cụp đuôi.

Tống Đoàn Viên dừng lại, Tống Phúc Truyền không kịp dừng lại, thiếu chút nữa đâm vào trên người Tống Đoàn Viên.

“Nương, sao không đi nữa?” Tống Phúc Truyền ngước mắt, đột nhiên liền nhìn thấy ba chữ to《 thư viện Chín 》.

Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút.

“Ta không trả nợ, cho nên vừa lúc gom đủ một lượng bạc, con đi nộp học phí trước đi!” Tống Đoàn Viên đưa túi tiền cho Tống Phúc Truyền, nơi này là toàn bộ tiền của Tống gia.

“Nương……” Tống Phúc Truyền lập tức không nói ra lời.

“Con muốn đi học thì hãy đi đi, chỉ là nếu có ngày nghỉ hãy về nhà giúp đỡ trong nhà làm chút việc, chúng ta đã nói rõ, 500 văn là chính con tự kiếm, về sau sách vở bút mực dùng để đi học cũng phải tự mình kiếm, không chỉ con, nhị ca của con cũng như vậy, ta xử lý sự việc công bằng!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Phúc Truyền gật gật đầu.

Tống Phúc Truyền sau khi nộp xong học phí ra tới, trên mặt tất cả đều là tươi cười.

Tống Đoàn Viên mang theo Tống Phúc Truyền trở về nhà, bởi vì trên người không có một xu tiền, hai người đi bộ về.

Dọc theo đường đi tuy rằng vất vả, nhưng hai mẫu tử vừa nói vừa cười, cũng không có cảm thấy đường xa.

Tống Đoàn Viên bên này còn xem như tương đối thuận lợi, Tống Phúc Tin bên kia lại có chuyện lớn xảy ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play