Tống Phúc Quý vội vàng bưng chén sứ trắng bên trong có cháo rau dại lên cho Tống Phúc Tin uống.

“Khoai lang sao lại khó ăn như vậy?” Tống Phúc Tin ném khoai lang sang một bên.

Tống Đoàn Viên trầm giọng nói: “Nhặt lên đi!”

Tống Phúc Tin cứng miệng, tức giận nói: “Nương, con không ăn!”

Tống Phúc Tin đứng dậy vào trong buồng.

Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Nương, lão nhị chưa từng phải ăn lương thực thô, không nuốt xuống được thực bình thường. Nhường bánh bao trắng của Tiếu Tiếu cho lão nhị ăn đi!”

Tiếu Tiếu gật gật đầu, chạy nhanh đưa bánh bao trắng trong tay cho Tống Phúc Quý: “Cha, cho nhị thúc, Tiếu Tiếu ăn khoai lang là được!”

Tống Đoàn Viên trầm giọng nói: “Không được!”

Tống Phúc Quý vội vàng rụt bàn tay thò ra nhận bánh bao trở về.

“Hắn đã lớn như vậy, ăn khoai lang một bữa thì có làm sao?” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.

Chính là bởi vì Tống gia cái gì cũng nhường cho Tống Phúc Tin, mới chiều hư hắn, nói dối học phí, cũng nói dối sự tình Lữ tiên sinh, không quý trọng người nhà, ích kỷ.

“Ngày mai ta mang theo Phúc Truyền đi thị trấn bán dược, con còn nhớ rõ đỉnh núi chúng ta hái thuốc kia không?” Tống Đoàn Viên hỏi Tống Phúc Quý.

Tống Phúc Quý gật gật đầu.

“Kêu lão nhị đi, bảo hắn hỗ trợ con hái thuốc!” Tống Đoàn Viên cố ý lớn tiếng nói.

Tống Phúc Quý sửng sốt, thấp giọng nói: “Nương, lão nhị trước nay chưa từng lên núi, sợ là sẽ bị ngã! Đệ ấy là người đọc sách, không làm được việc kia!”

“Hắn ăn cơm Tống gia, dùng tiền Tống gia, sao không thể làm việc? Đọc sách không kém mấy ngày này!” Tống Đoàn Viên tiếp tục nói.

Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên quyết tâm, chỉ đành đáp lời.

Tống Phúc Truyền cúi đầu gặm dưa muối, không hé răng, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, trong ánh mắt tất cả đều là hoài nghi.

Ban đêm, Tống Phúc Truyền cọ xát thật lâu mới dám trở về phòng nghỉ ngơi.

Tống Phúc Tin đã sớm ném chăn của Tống Phúc Truyền xuống mặt đất, yên tâm thoải mái dùng chăn mới mà Tống Đoàn Viên vừa mua.

Tống Phúc Truyền trải chiếu trên mặt đất, kéo kéo chiếc chăn rách của chính mình nằm xuống.

“Đệ đừng có mà đắc ý, bởi vì sự tình đệ và nương ở cửa hàng đậu phụ trước đó, nên nương vẫn còn nổi nóng, chờ nương nguôi giận, tự nhiên vẫn sẽ thương ta nhất!” Nhìn thấy Tống Phúc Truyền, Tống Phúc Tin trầm giọng nói.

Tống Phúc Truyền không hé răng.

Tống Phúc Tin hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại ủy khuất, hồi lâu không ngủ được, cuối cùng ngồi dậy đọc sách.

Hắn tin tưởng chỉ cần chính mình thi đậu cử nhân, hắn liền vẫn là tâm can bảo bối của nương.

Tống Phúc Tin đọc sách đến nửa đêm mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tống Phúc Quý vào nhà liếc mắt một cái, do dự một chút, đang định chính mình đi làm cỏ, lại bị Tống Đoàn Viên gọi đến.

“Lão nhị đâu?” Tống Đoàn Viên hỏi.

“Nương, đêm qua con đi tiểu đêm, nhìn thấy lão nhị vẫn còn đọc sách, đọc thật sự muộn, đừng bắt đệ ấy đi, chính con có thể làm được!” Tống Phúc Quý nói.

“Không được, cần phải đi!” Tống Đoàn Viên đứng ở ngoài cửa trầm giọng gọi Tống Phúc Tin, “Mau dậy cùng đại ca con đi lên núi hái thuốc, bằng không cơm cũng đừng nghĩ ăn!”

Tống Phúc Tin ở trong phòng trở mình, coi như không nghe thấy.

“Tống Phúc Tin, nếu con còn không chịu đứng dậy, ta sẽ đi vào!” Tống Đoàn Viên trầm giọng hô.

Tống Phúc Tin sờ sờ bả vai, hôm qua bị đánh vẫn còn đau, chỉ đành phải đứng dậy, chầm chậm đi ra cửa.

“Chạy nhanh đi lên núi, lão đại, con giám sát một chút, hôm nay cần phải hái đủ hai sọt thạch hộc, lão nhị nếu không nghe lời liền không cho hắn cơm ăn!” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói, xem canh giờ không còn sớm, còn phải bắt kịp xe bò, chạy nhanh bảo Tống Phúc Truyền khiêng đòn gánh ra cửa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play