Trên đường trở về, thần sắc của Kỷ Trường An vẫn luôn thực trầm trọng.
Tống Đoàn Viên nhìn, hơi hơi nhíu mày, lại không nhịn được nhấc màn xe lên, nhìn về phía sau xe ngựa, thấp giọng nói: “Ngươi nhận thức những người đó sao?”
Kỷ Trường An ngước mắt nhàn nhạt nói: “Mấy năm trước đoàn xe của ta bị sơn tặc cướp bóc, ta đã từng đi qua thôn kia, là một người tốt bụng trong thôn đã cứu ta. Bởi vì trong thôn có bệnh hủi, người tốt bụng kia không có cho ta vào thôn, chỉ để ta ở trong ngôi miếu hoang ngoài thôn để nghỉ ngơi hai ngày. Sau này ta rời khỏi đó, đã từng nghĩ biện pháp trở về cảm tạ người tốt bụng kia, nhưng lại không có tìm được thôn kia.”
Kỳ thật Kỷ Trường An không có nói thật.
Người dân thôn Lam U là thần dân Thanh Quốc còn sót lại. Hơn hai mươi năm trước, sau khi Thanh quốc diệt vong, thần dân còn sót lại bị hoàng đế vương triều Thiên Cơ đuổi giết không có địa phương dung thân, bọn họ chỉ có thể trốn tránh đến thành bệnh hủi mà người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nhưng bởi vì nơi đó đâu đâu cũng là người bệnh hủi, rất nhanh, trong bọn họ cũng có người bị mắc bệnh hủi, từ sau lúc kia, thần dân Thanh quốc còn sót lại bị bệnh hủi, liền từ thành bệnh hủi tới thôn Lam U sinh hoạt, dần dần, người thôn Lam U liền càng ngày càng nhiều, ước chừng 300 người!
Kỷ Trường An âm thầm cung cấp đồ ăn cho người thôn Lam U, kiên trì rất nhiều năm.
Hơn nữa chữ Lam trong tên Lam U của thôn, là bởi vì Lam Lẫm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play