Vương Ngọc Lan run run thân mình bò dậy, liếc mắt nhìn ra phía ngoài một cái.
Tống Song Hỉ đỡ Tống Đoàn Viên đi vào, trên người Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền mỗi người cõng một cái sọt lớn.
Dưới lòng bàn chân Vương Ngọc Lan như bước lên bông, vẫn cố gắng tiến lên tiếp nhận chiếc sọt lớn trên người Tống Phúc Quý.
“Con đều đã về đến nhà, còn kém hai bước này sao?” Tống Đoàn Viên không vui mà thét to với Tống Phúc Quý, “Ngọc Lan vẫn còn đang ở cữ, không thể dọn vật nặng!”
“Đúng vậy, đại tẩu thật vất vả mới tăng được hai cân thịt, lại bị một sọt này của huynh đè cho gầy!” Tống Song Hỉ vội nói, tiến lên phụ một chút, giúp đỡ Tống Phúc Quý lấy sọt xuống.
Vương Ngọc Lan đứng ngơ ngẩn, trong đầu chỉ có một chữ gầy này.
Chẳng lẽ Tống Đoàn Viên thật sự tính toán nuôi nàng béo rồi bán cho man di?
Nước mắt Vương Ngọc Lan lại bùm bùm rơi xuống.
“Sao thế, ta bảo ngươi đỡ cái sọt một chút, ngươi khóc cái gì?” Tống Phúc Quý nhìn lên, không nhịn được có chút không cao hứng, theo thói quen liền giơ tay, bị một đế giày của Tống Đoàn Viên đập ở trên vai, “Làm việc một ngày chưa đủ mệt sao, còn có sức lực đánh vợ?”
Tống Phúc Quý rụt cổ chạy nhanh thành thật.
Vương Ngọc Lan nhìn thấy Tống Phúc Quý bị đánh, trong lòng càng giật giật.
Mẹ chồng thà rằng đánh con trai của chính mình cũng không để cho nàng chịu một chút ủy khuất, thật sự tính toán muốn mệnh nàng!
“Bà nội, hôm nay bà ngoại tới!” Tống Tiếu Tiếu từ trong phòng chạy ra cáo trạng, “Bà ngoại đã lấy hết đồ ăn ngon của nhà ta!”
Sắc mặt Vương Ngọc Lan lập tức liền trắng bệch, nàng định che lại miệng Tống Tiếu Tiếu, nhưng đã chậm.
Kỳ thật chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, nhiều bột mì và thịt như vậy!
“Nương con tới sao?” Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Vương Ngọc Lan một cái.
Vương Ngọc Lan vội vàng gật gật đầu, khóe môi ngập ngừng một chút, muốn giải thích, lại không biết nên nói cái gì.
“Cầm đi tất cả sao?” Tống Đoàn Viên hỏi Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu méo miệng: “Đã cầm đi rất nhiều, còn có áo bông mới của nương!”
Nước mắt Vương Ngọc Lan lại lần nữa rớt xuống dưới, có không biết làm sao, cũng có sợ hãi.
Lúc này nàng tựa như cây lục bình, không biết có thể dựa vào ai.
Nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều không dựa vào được, nam nhân của nàng vừa rồi còn muốn đánh nàng……
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng Vương Ngọc Lan, không nhịn được nói, “Chỉ là chút đồ ăn, không đáng giá phải khóc. Ở phía dưới cuối cùng của tủ chén còn có một ít bột mì, ăn trước đi. Hôm nay làm việc một ngày, buổi tối muốn ăn ngon một chút!”
Vương Ngọc Lan chỉ lo khóc, đứng yên không nhúc nhích.
Tống Phúc Quý định duỗi tay đánh, nhưng lại nhịn xuống, trầm giọng quát: “Còn không chạy nhanh đi đi, nhìn chướng mắt!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, thật hận không thể lại đánh cho Tống Phúc Quý một trận.
Vừa mới nói với hắn, vợ và đứa nhỏ mới là người ở bên hắn cả đời, sao hắn còn không biết hối cải?
Vương Ngọc Lan bị rống, co rúm cổ lại một chút, trở về phòng.
Tống Song Hỉ mang theo Tống Tiếu Tiếu đi cán mì sợi.
Tống Phú Quý buông cái sọt xuống, lấy dược bên trong ra rửa.
“Nơi này không cần con, ta cùng Phúc Truyền làm là được!” Tống Đoàn Viên không vui đẩy Tống Phúc Quý một phen, “Vào xem vợ con đi, trấn an nàng hai câu!”
Tống Phúc Quý ngẩn ra, thấp giọng lẩm bẩm: “Nương, là người Vương gia tới lấy đồ nhà ta, chúng ta sao còn phải trấn an nàng! Nương, sao nương không tức giận?”
Nếu đổi là trước kia, Tống Đoàn Viên đã sớm ném đế giày đuổi tới Vương gia!
“Đó là nhạc mẫu của con, một chút đồ coi như hiếu kính, con chớ chọc cho Ngọc Lan giận, sẽ ảnh hưởng đến sữa, cả trẻ con và người lớn đều phải chịu tội!” Tống Đoàn Viên không vui nói.
Tống Phúc Quý chỉ đành gật gật đầu.
“Từ từ nói chuyện, không được nổi giận!” Tống Đoàn Viên lại dặn dò.
Tống Phúc Quý một bên đáp lời một bên vào trong buồng.