Tống Đoàn Viên thở dài ở trong lòng, nếu không phải Kỷ Trường An này công phu sư tử ngoạm, nàng khẳng định sẽ cho Tống Phúc Truyền đi thư viện Chín, hiện giờ trong tay nàng chỉ có 700 văn, còn muốn mua các loại dụng cụ và rượu vàng để bào chế dược liệu, đâu có đủ tiền cho Tống Phúc Truyền đi học.

Tống Phúc Truyền thấy Tống Đoàn Viên không nói chuyện, liền thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Con đã biết là nương trêu chọc con mà, con cũng quá ngây thơ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nương sao có thể thay đổi được!”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, ngước mắt, liền thấy Tống Phúc Truyền giận dỗi cắn môi gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia nàng thập phần quen thuộc, vẫn đầy oán hận như vậy.

Tống Đoàn Viên không vui nói, “Ta cho con đi đọc sách, là bởi vì con là con trai của ta, ta không muốn để con sống uổng phí thanh xuân, nếu không cho con đi học, kia cũng bởi vì ta có chỗ khó xử, con cũng không nên oán hận ta, rốt cuộc ta sinh dưỡng năm đứa các con, sao có thể chiếu cố mỗi người đều chu toàn được?”
Tống Đoàn Viên không hy vọng Tống Phúc Truyền gặp được chút việc nhỏ liền trách hận nàng, một người đạo lý đầu tiên nên học chính là cảm ơn.

Tống Phúc Truyền cười lạnh hỏi: “Vậy vì sao nương đối với nhị ca vẫn luôn chu toàn như vậy?”

Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, vội nói: “Phúc Truyền, đệ đang nói gì vậy, nhị ca của đệ là hy vọng của nhà chúng ta, đệ ấy là người tương lai có thể đem đến vinh quang cho Tống gia, chúng ta sao có thể so sánh với lão nhị được?”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, trầm giọng nói: “Tống Phúc Tin có thể đem đến vinh quang cho Tống gia hay không ta không biết, ta chỉ hy vọng nuôi con không phải nuôi ra kẻ thù!”

Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút, cúi đầu không nói gì.

Nhìn bộ dáng này của Tống Phúc Truyền, Tống Đoàn Viên thật sự hoài nghi, kiếp trước Tống Phúc Truyền đã đi cứu người một nhà bọn họ sao?
Ở trên xe bò trở về, Tống Đoàn Viên thế nhưng ngủ mất, nàng tựa hồ lại về tới một ngày bị chém đầu ở kiếp trước kia, lần này nàng thấy rõ, nàng nhìn thấy Tống Phúc Truyền sau khi đâm đổ kiệu hỉ của Kỷ Trường An, liền đứng ở một bên vẫn luôn lạnh lùng nhìn, cũng không có tiến lên, thẳng đến khi tất cả người Tống gia đều bị chém đầu!

Tống Đoàn Viên a một tiếng, lập tức bừng tỉnh.

“Nương, nương làm sao vậy, gặp ác mộng sao?” Tống Phúc Quý tiến lên vội vàng hỏi.

Tống Đoàn Viên xoa xoa nước miếng ở khóe miệng, ngước mắt nhìn Tống Phúc Truyền vẫn luôn không nói chuyện, hiện giờ nhìn hắn, đáy lòng từng đợt ác hàn.

Nếu giấc mộng của nàng là sự thật, vậy năm đó Tống Phúc Truyền hận chết nguyên chủ, ngày ấy không phải đi cướp tù, mà là đi xem náo nhiệt.
Tống Đoàn Viên vốn dĩ định gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ, rốt cuộc nàng cũng dùng thân mình của nguyên chủ. Nhưng hiện giờ nghĩ đến đứa nhỏ nuôi lớn thế nhưng tâm lại tàn nhẫn như vậy, lại nghĩ đến bóng dáng lão nhị Tống Phúc Tin ngày ấy nhìn thấy nàng bị đánh liền xoay người rời đi, Tống Đoàn Viên nhắm mắt, lòng tràn đầy thất vọng.

Nàng lại không phải nguyên chủ, hà tất phải hiếu thắng!

Nếu sợ Tống Phúc Tin liên lụy, về sau sửa tên đổi họ là được!

“Nương, nương rốt cuộc làm sao vậy, sao lại không nói gì?” Tống Phúc Quý lo lắng hỏi.

“Không có việc gì!” Tống Đoàn Viên xua xua tay, cúi đầu không nói gì thêm.

Về đến nhà, Tống Đoàn Viên cũng không ăn cơm mà đi lên giường đất nằm.

“Nương làm sao vậy?” Vương Ngọc Lan thấp giọng hỏi Tống Phúc Quý.

Tống Phúc Quý thở dài một hơi: “Cãi nhau với Phúc Truyền!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play