Kỷ Trường An nhìn thân ảnh nữ nhân thật lâu, thẳng đến khi biến mất.

Trên xe bò trở về nhà, Tống Phúc Truyền giật mình nhìn khắp xe.

Hôm nay trên xe bò chỉ có ba người Tống gia bọn họ, cả xe, cũng thật sự không chứa nổi người khác.

Chỉ một chuyến trở về này, đại bá đánh xe bò đã thu hai mươi văn.

Còn có vừa rồi, Tống Đoàn Viên thế nhưng không cần một trăm văn kia, hung hăng tát Chu chưởng quầy một cái.

Tống Phúc Truyền cảm thấy một cái tát kia thật sự đánh vào trong lòng hắn, vô cùng sảng khoái.

Một năm ủy khuất tựa hồ ở trong nháy mắt kia phóng thích đi không ít.

Nhưng hắn không lý giải rõ chính là, người nương tham tài như mạng của hắn, một đồng tiền cũng phải nắm thật chặt, sao lại bỏ được một trăm văn tiền kia!

Khi xe bò đi qua cửa thư viện của Tống Phúc Tin.

Tống Phúc Truyền nhìn cửa thư viện kia, đôi mắt nóng lên, nhưng rất nhanh lại rũ xuống.

Vừa rồi, khi Tống Phúc Tin nhìn thấy hắn và nương bị đánh, đã xoay người bỏ đi, hắn có nhìn thấy.

Hắn biết hắn khiến nhị ca mất mặt!

Nương khả năng sẽ muốn giải thích cùng nhị ca một chút.

Rốt cuộc nương vẫn luôn đặt nhị ca ở trên đầu quả tim.

“Nương, nương muốn đi gặp lão nhị một cái sao?” Tống Phúc Quý cũng không nhịn được hỏi.

“Sự tình lão nhị không vội!” Tính tình bạc bẽo của hắn cũng không phải một ngày, hai ngày dưỡng thành, muốn sửa cũng không có khả năng là một ngày, hai ngày sửa được.

Ngưu đại bá tiếp tục đánh xe, thư viện liền càng ngày càng xa.

Tống Phúc Truyền vẫn luôn nhìn về phía thư viện.

Bởi vì trên xe nhiều đồ, Ngưu đại bá liền đánh xe bò tới tận trước cửa Tống gia.

Cũng may sắc trời đã tối sầm, người trong thôn ngủ sớm, Tống Đoàn Viên bảo hai đứa con chạy nhanh dọn tất cả vào nhà.

Tiền xe trả Ngưu đại bá, Tống Đoàn Viên cho thêm năm đồng, dặn dò một chút, “Ngưu đại bá, tiền tài không để lộ ra ngoài, sự tình hôm nay ngươi đừng có nói với người ta!”

Ngưu đại bá chạy nhanh đáp lời, nói: “Tống đại nương, về sau cần xe bò cứ kêu ta!”

Tống Đoàn Viên đáp lời, tiễn Ngưu đại bá đi.

Lúc này ở nhà chính, Tống Song Hỉ và Vương Ngọc Lan nhìn đống đồ đến phát ngốc.

“Mẫu thân, là thịt!” Tống Tiếu Tiếu không nhịn được, ghé vào chỗ thịt trắng bóng kia, hận không thể cắn một ngụm.

Tống Tiếu Tiếu chưa từng được ăn thịt, trước kia khi Tống tú tài còn sống, Tống tú tài cho Tiếu Tiếu ăn thịt, đều bị nguyên chủ mắng cho một trận.

“Tiếu Tiếu, mau đi xuống!” Vương Ngọc Lan thấy Tống Đoàn Viên đi vào, chạy nhanh lôi kéo Tống Tiếu Tiếu xuống.

Cái tay vươn ra sờ đồ ăn của Tống Song Hỉ cũng chạy nhanh rụt trở về.

“Đêm nay ăn thịt kho tàu!” Khi Tống Đoàn Viên nói ra lời này, nước miếng đều phải chảy ra.

Người quả thật là không thể rời khỏi thịt, mấy ngày nay Tống Đoàn Viên vẫn luôn giảm cân, mỗi ngày chỉ gặm mấy miếng khoai lang, cả người đều không có sức lực.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, thịt kho tàu là cái gì?

Tống Đoàn Viên cầm thịt tiến vào phòng bếp, cắt thành những miếng to bằng nhau, sau đó lại cắt thành những miếng vuông nhỏ, trước trần qua trong nước ấm một lần cho hết máu loãng, lấy đường thắng nước màu.

Tống Song Hỉ nhóm lửa, Tống Tiếu Tiếu vốn dĩ đang ở trên ngạch cửa nhặt rau dại, lúc này ngửi được mùi thịt lợn và âm thanh xèo xèo trong nồi, nước miếng đều chảy ra, không nhịn được chạy tới, dọn cái ghế nhỏ đứng lên, xa xa mà nhìn chỗ thịt béo ngậy, đỏ đỏ quay cuồng trong nồi kia, chảy nước miếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play