Tống Đoàn Viên mắt cũng không nháy một cái thanh toán bạc.

Đồ vật quá nhiều, Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý ngồi ở bên đường nhìn trước, nàng đi qua một con phố, đang muốn lại mua thêm chút rau xanh, đột nhiên nghe được cửa hàng đậu hủ đối diện có người đang đánh nhau.

Cửa hàng đậu hủ kia là nơi Tống Phúc Truyền - đứa con trai út của Tống gia - học nghề.

Nói về đứa con trai út này, trong lòng Tống Đoàn Viên không rõ là tư vị gì.

Kiếp trước đứa nhỏ này có chút phản nghịch, không được nguyên chủ thích.

Người ta đều nói, thế gian có ba khổ: làm nghề nguội, chống thuyền, bán đậu hủ.

Xay đậu hủ, canh ba ngủ, canh năm dậy, trình tự làm việc phức tạp, nghiền hạt đậu mệt chết người, nhưng chỉ có thể kiếm được chút tiền sống tạm.

Đi cửa hàng làm học đồ, không có tiền công không nói, còn phải nộp tiền cho sư phụ, những nơi như y quán hiệu thuốc càng là giá trên trời, nguyên chủ chính là không bỏ được, chỉ có cửa hàng đậu hủ không cần nộp tiền, mỗi tháng còn có hai mươi đồng tiền công, nguyên chủ liền đưa đứa con trai út tới.

Đứa con trai út này kết giao với một ít du côn, sau đó dứt khoát lên núi làm sơn tặc, vẫn luôn không có cùng trong nhà lui tới.

Kiếp trước, thời điểm Tống gia bởi vì Tống lão nhị tạo phản mà cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu, đứa con trai út mang theo sơn tặc tới cứu người một nhà Tống gia.

Tống Đoàn Viên không yên tâm, nhịn không được tiến lên nhìn thoáng qua.

Hai tiểu nhị cao to đang đánh một đứa trẻ đen gầy, đứa trẻ kia cuộn tròn trên mặt đất rên hừ hừ, căn bản không có lực đánh trả.

Đầu đứa trẻ kia bị đánh vỡ, chảy máu, hắn ngẫu nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt kia làm Tống Đoàn Viên hoảng sợ.

Là Tống Phúc Truyền!

Tống Phúc Truyền sao lại bị người ta đánh!

“Dừng tay!” Tống Đoàn Viên tiến lên, muốn kéo hai tiểu nhị kia ra, nhưng lại kéo không nổi, nàng dứt khoát lập tức đem thân mình mập mạp bảo vệ Tống Phúc Truyền.

Tống Phúc Truyền đang ôm đầu vì bị đánh, đột nhiên được người ôm vào trong ngực, hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền thấy được khuôn mặt ẩn nhẫn của Tống Đoàn Viên.

Tống Phúc Truyền sửng sốt, trơ mắt mà nhìn Tống Đoàn Viên bị đánh, không biết vì cái gì, trong mắt hắn không có cảm kích, không có đau lòng, chỉ có lạnh băng, ánh mắt này thế nhưng giống như đúc lúc hắn cướp xe chở tù ở kiếp trước.

Kiếp trước, Tống Phúc Truyền mang theo sơn tặc tính toán cướp xe chở tù, nguyên chủ mười mấy năm không thấy đứa con trai út, thực thân thiết hô một tiếng, lúc ấy Tống Phúc Truyền liền dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn nàng.

Tống Đoàn Viên nhìn thấy, thế nhưng có chút hoảng hốt đối với ký ức kiếp trước, ánh mắt Tống Phúc Truyền đối với nàng thập phần oán hận, nghĩ lại một chút sự tình nguyên chủ đã làm với đứa nhỏ này, thật là đáng để đứa nhỏ này oán hận.

Đứa nhỏ này ở kiếp trước, khi Tống gia bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà, thật sự đã tới cứu nàng sao?

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Rốt cuộc có người không xem nổi nữa, tiến lên kéo hai tiểu nhị kia ra.

Hai tiểu nhị kia rốt cuộc dừng tay.

Tống Đoàn Viên ôm thân mình nhỏ gầy của Tống Phúc Truyền, không có lập tức đứng lên, mà ngước mắt lạnh lùng đi nhìn chưởng quầy đậu hủ theo ra tới.

Chưởng quầy đậu hủ vừa thấy Tống Đoàn Viên, cũng có chút sửng sốt, nhưng lại lập tức bày ra tư thái cao cao tại thượng nói: “Ngươi nhìn một cái xem, đây là làm gì, các ngươi giáo huấn tiểu sư đệ cũng liền thôi đi, sao cả Tống đại nương cũng đánh?”

Chưởng quầy đậu hủ tiến lên, cười hì hì nói, “Tống đại nương, nhìn ngươi một cái này, ngươi mau đứng lên!”

Tống Đoàn Viên nâng Tống Phúc Truyền dậy, chuyển mắt nhìn Chu chưởng quầy, lạnh giọng hỏi, “Chu chưởng quầy, con trai ta phạm vào lỗi gì, sao các ngươi đối xử với thằng bé như thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play