Tống Phúc Tin cười nói: “Có lẽ là phu tử khách khí thôi!”
“Mặc kệ có phải khách khí hay không, rốt cuộc cũng là tâm ý của con!” Tống Đoàn Viên vừa nói, vừa đưa hai huynh đệ ra cửa, “Một ngày là thầy, cả đời là thầy, điểm này là phải nhớ kỹ.”
Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền đều đáp lời.
Nhìn bóng dáng hai huynh đệ dần dần rời đi, Tống Đoàn Viên cũng thấy vui mừng, ít nhất cổ đại này không có con cái phản nghịch, nàng lải nhải vài câu, mấy đứa trẻ đều nghe, cũng thực tốt.
Tống Đoàn Viên thu thập một chút, ngồi xe bò Ngưu đại bá trở về thôn.
Mấy ngày không trở về, năm gian nhà ngói kia đã xây lên được hơn phân nửa, mỗi ngày người đến người đi, Vương Ngọc Lan và Tống Song Hỉ phụ trách nấu nước đưa nước, Tiếu Tiếu phụ trách chiếu cố em bé và gà con, sinh hoạt trong nhà còn xem như là có trật tự.
Buổi tối ăn cơm, tất cả người đến làm việc đều đã trở về nhà, Tống gia rốt cuộc cũng an tĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play