Lộc gia thôn bên này, bàn tiệc chính là náo nhiệt, mọi người ngươi một đũa ta một đũa sợ ăn ít một miếng thịt, bàn tiệc phong phú như vậy thật hiếm thấy, khó được thức ăn mặn nhiều như vậy nên ăn nhiều một chút.
Hà đại nương lôi kéo Hà Đông Đông ngồi bên cạnh mình, “Đông ca nhi, cùng nương đi đưa điểm tâm cho tẩu tử ngươi.”
Hà Đông Đông chạy nhanh gắp một khối thịt heo nhét ở trong miệng, quai hàm phồng lên đi theo Hà đại nương vào phòng bếp, Hà đại nương nấu cơm, Hà Đông Đông hỗ trợ nhóm lửa.
Hà Đông Đông là ca nhi duy nhất Hà gia, bên trên có hai ca ca đều đã thành thân, được dưỡng đến nuông chiều.
Hôm nay tới tham gia tiệc cưới, hắn mặc một kiện áo khoác mới tinh màu xanh đậm, khuôn mặt nhỏ tròn vo, trong miệng nhai thịt, mặt lại càng tròn.
Hà đại nương chọc một chút cái trán ca nhi nhà mình, “Ăn ăn ăn chỉ biết ăn, ngươi cũng già đầu, còn không biết chú ý bộ dáng, nhà ai dám cưới ngươi."
Hà Đông Đông chép chép miệng, “Bàn tiệc nhà ai có nhiều thức ăn mặn như vậy nha." Lời Hà Đông Đông nói thật ra là thật, nhà hắn ở trong thôn mỗi ngày trôi qua không tệ, vậy mà một hai tháng mới thấy một lần thức ăn mặn đâu, hắn có thể không thèm sao?
Hà đại nương vén tay áo cán sợi mì, sau lại đánh một cái trứng gà vào, nàng nhớ tới tân phu lang kia vòng eo gầy yếu lại đánh một cái trứng gà.
Nghe nói tân phu lang này cha mẹ đều không còn nữa, đi theo cữu cữu ở tại đại quả mận thôn(*), ngày ngày ăn nhờ ở đậu, nói vậy sống cũng không phải tốt, nàng lúc này mới lại đánh thêm cái trứng gà vào.
Mì sợi trắng tinh, trong chén lại thả mỡ heo, thêm hai(*) cái trứng gà tròn vo, lại rải lên một ít hành thái xanh biếc, nhìn lên rất là mê người.
Còn chưa có ăn no Hà Đông Đông nuốt nuốt nước miếng, hắn ở nhà tuy rằng được sủng ái, nhưng trong nhà còn có càng nhiều cháu trai nhỏ, ăn trứng gà cũng không tới phiên hắn nha.
Hà đại nương đem mì sợi bưng cho Hà Đông Đông, "Đi, mang cho phu lang Thanh Sơn ca ngươi."
Hà Đông Đông ai một tiếng bưng chén đi rồi, chờ thời điểm Hà đại nương ngồi trở vào bên bàn tiệc, trên bàn thức ăn đã sớm bị ăn sạch sẽ, nàng cũng không để ý, cẩm màn thầu còn lại trong mâm ăn một ít.
Hà Đông Đông bưng chén đi vào phòng, “Tẩu tử ngươi có đói bụng không, Thanh Sơn ca bảo nương ta làm điểm tâm cho ngươi.’’
Hà Đông Đông cầm chén đặt ở trên bàn, hắn ngồi đối diện ở mép giường, nhìn tân phu lang rất là tò mò, không đợi Lâm Ngư nói chuyện, Hà Đông Đông liền tự quen thuộc mà chạy tới, “Ta cầm khăn voan cho ngươi, ngươi ăn cơm."
Lâm Ngư còn chưa có phản ứng lại đã bị Hà Đông Đông đỡ ngồi trên cái bàn bên, “Mau ăn, mau ăn, một lát liền lạnh."
Hà Đông Đông nói làm liền làm, duỗi tay liền đem khăn voan đỏ trên đầu Lâm Ngư vén lên một chút, Lâm Ngư cũng đói bụng, thời tiết lại lạnh, trên người cậu đều là lạnh.
Lâm Ngư nhìn trong chén hai cái trứng tráng có chút ngây người, thế nhưng lại có trứng gà ăn, cậu từ khi phụ thân mất tích về sau rốt cuộc không ăn qua trứng gà.
Lâm Ngư cầm lấy chiếc đũa cắn một ngụm trứng gà, hốc mắt cậu đều đỏ, cái miệng nhỏ ăn lên, mì sợi làm thực mềm, mặt trên còn có một tầng mỡ lợn, cậu thật lâu không ăn qua chén mì ngon như vậy.
Chút khó chịu ở dạ dày tan đi một ít, trên người cũng dần dần ấm áp lên, Hà Đông Đông ở một bên cũng nuốt nước miếng, nương hắn nấu cơm như thế nào lại thơm như vậy a, hắn cũng muốn ăn trứng gà.
So với thứ này Hà Đông Đông càng tò mò sau tấm khăn voan đỏ tân phu lang trông như thế nào, hắn một tay xách lên một góc khăn voan, sau đó lặng lẽ khom lưng đem đầu duỗi qua nhìn.
Lâm Ngư đang ăn cơm đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện một đôi mắt to giảo hoạt, một cái tiểu ca nhi mặt tròn ngơ ngác mà nhìn cậu, Lâm Ngư bị dọa đến khụ lên.
Hà Đông Đông sửng sốt một chút, chạy nhanh vỗ vỗ phía sau lưng cho cậu, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, dọa đến ngươi."
Lâm Ngư khụ trong chốc lát mới hòa hoãn lại , Hà Đông Đông buông khăn voan chạy nhanh đi rót một chén nước lại đây, "Ngươi uống nước, uống nước trước.”
Lâm Ngư uống hai ngụm nước ấm, giọng nói mới không còn khàn đặc, “Cảm ơn ngươi.
" Cảm tạ cái gì nha, ngươi là tân phu lang của Thanh Sơn ca a, về sau chính là tẩu tử ta.”
Hà Đông Đông lại hỗ trợ đem khăn voan đỏ vén lên giúp Lâm Ngư tiện ăn cơm, “Ngươi nhanh lên ăn cơm đi."
Lúc này Lâm Ngư mới tiếp tục ăn, cậu ăn cơm tốc độ so vừa rồi chậm một ít, Hà Đông Đông một bên vén khăn voan, một bên nói không ngừng, “Nhà ngươi là nào nha, ngươi bao lớn nha, ngươi thoạt nhìn so với ta còn nhỏ đâu, đúng rồi, ta kêu Hà Đông Đông, ngươi lớn lên thật là đẹp mắt, so với những nữ tử ca nhi ta gặp qua đều đẹp hơn......"
Hà Đông Đông nói quá nhiều, Lâm Ngư căn bản là nghe không kịp, có bạn cùng lứa tuổi tại đây, cậu hơi khẩn trương. “Ngươi...... Ngươi có muốn ăn trứng gà hay không?"
“Ta năm nay mười lăm, ngươi có phải hay không mới mười bốn nha, ha, ngươi nói cái gì?"
Hà Đông Đông không có nghe rõ lời Lâm Ngư nói, Tiểu phu lang này của Thanh Sơn ca nói chuyện thanh âm như thế nào mềm như vậy nha.
Lâm Ngư lại nhỏ giọng lặp lại một lần, “Ngươi có muốn ăn trứng gà hay không?"
Cậu thích Hà Đông Đông, cậu đối đãi với người mình thích, chính là đem đồ vật trân quý của mình chia sẻ ra ngoài.
Hà Đông Đông không nói, hắn thầm nuốt nước miếng một chút, “Vẫn là ngươi ăn đi.”
Trứng gà là đồ vật trân quý, nhà hắn đều cho hai cháu trai ăn, không tới phiên hắn. Lâm Ngư nghe ra trong giọng nói Hà Đông Đông có chút chần chờ, cậu cầm chén nhẹ nhàng đẩy đẩy, “Ta ăn không hết ngươi giúp ta ăn chút đi"
Hà Đông Đông tính tình tùy tiện, hắn muốn ăn lại ngượng ngùng, hắn nhéo nhéo áo khoác nhỏ do dự trong chốc lát, “Kia ta liền ăn một ít vậy.”
Lâm Ngư gật gật đầu, Hà Đông Đông lúc này mới tiếp nhận đôi đũa, cái miệng nhỏ cắn một chút, sau đó nhanh tay cầm chén đẩy qua, “Ngươi mau ăn mau ăn."
Lâm Ngư lại ăn hai ngụm mì sợi, trứng gà cũng cắn một ngụm lộ ra lòng đỏ trứng, cậu cầm chén đẩy đẩy, “Ngươi cũng ăn một chút, còn có một quả, ta ăn không hết."
Lâm Ngư nói chính là lời nói thật, chén mì sợi này thật lớn, cậu nhịn đói quen rồi, đột nhiên nhiều như vậy cậu căn bản ăn không hết.
Hà Đông Đông thích nhất ăn lòng đỏ trứng, nhìn lòng đỏ trứng lộ ra bên ngoài hắn nuốt nuốt nước miếng, “Kia ta liền ăn một chút nữa."
Hà Đông Đông ăn trước một ngụm mì, lại cắn một ngụm lòng đỏ trứng, mỹ vị mà ở trong miệng nhấm nháp, hắn không dám ăn quá nhiều, rốt cuộc đây là chuẩn bị cho tân phu lang Thanh Sơn ca.
Lâm Ngư lúc này mới không mời hắn nữa, yên lặng ăn lên.
Hà Đông Đông ăn của Lâm Ngư hai ngụm trứng gà, yên lặng đem ca nhi lớn lên đẹp như hoa lại hào phóng này thành bằng hữu chính mình, hắn lá gan cũng lớn lên, đem một ít lời nói vốn không nên nói cũng khoan khoái nói ra.
Hắn đến bên cạnh Lâm Ngư ngồi xuống, nhỏ giọng cùng Lâm Ngư thì thẩm, “Tẩu tử, ta nói cho ngươi nha, nhà Thanh Sơn ca còn có một lão mẫu thân, cùng một nhà Nhị đệ y đâu, nhưng Thanh Sơn ca hai năm trước cùng Ngụy đại nương bọn họ phân gia, hình như là bởi vì......"
Hà Đông Đông do dự một cái chớp mắt vẫn là nói lên, “Hình như là bởi vì Ngụy đại nương không chỉ lấy bạc Thanh Sơn ca tích cóp cấp Ngụy Nhị cưới tức phụ, sinh bệnh còn không cho Thanh Sơn ca bạc, Thanh Sơn ca lúc này mới phân gia, liền phải ở một chỗ nhà tranh rách nát.”
“Ngươi là không biết lão thái thái kia cỡ nào bất công, Ngụy gia này trong nhà có bảy mẫu đất đâu, đều là Thanh Sơn ca làm việc, Ngụy Nhị thì chỉ biết lười nhác, thời điểm phân gia lại một chút đều không có cho Thanh Sơn ca, Ngụy gia có thể xây phòng mới cấp Ngụy Nhị cưới vợ, phỏng chừng cũng là dùng bạc Thanh Sơn ca tích cóp được.”
Đang ăn cơm, Lâm Ngư sửng sốt một chút, cậu cùng Ngụy Thanh Sơn hôn sự vội vàng, đính hôn ba ngày liền nghênh thú, sự tình Ngụy gia cậu xác thật không hiểu biết, chỉ nghe nói thanh danh không tốt, mệnh cứng lại bất hiếu, lời đồn đãi như thế, càng truyền càng thái quá, khó trách.
Đối với Hà Đông Đông nói thẳng như vậy, Lâm Ngư rất là cảm kích, “Cảm ơn ngươi, ngươi còn muốn ăn trứng gà sao?"
Hà Đông Đông liên tục xua tay, “Ngươi ăn, ngươi ăn, ta vừa rồi ở bên ngoài ăn thịt."
Đối với Ngụy Thanh Sơn ở trong thôn bị đồn đãi thế nào Hà Đông Đông cũng là biết đến, hắn không biết Lâm Ngư có biết hay không, “Tầu tử, dù sao Thanh Sơn ca là người tốt, ngươi yên tâm.”
Lâm Ngư ăn xong một ngụm mì sợi cuối cùng, canh trong chén cũng uống sạch sẽ. “Ta kêu Lâm Ngư, so ngươi lớn hơn một tuổi, ngươi kêu ta Ngư ca nhi được rồi.”
Hà Đông Đông ai nha một tiếng, “Ngươi so với ta còn lớn hơn nha, ngươi xem so với ta còn nhỏ con hơn đâu."
Lâm Ngư ở Triệu gia không ăn không uống, thoạt nhìn so bạn cùng lứa tuổi gầy yếu hơn một chút, cậu vừa rồi liền liếc mắt Hà Đông Đông một cái, một khuôn mặt nhỏ tròn vo, đôi mắt lớn, làn da so với chính mình còn trắng hơn, xem quần áo cũng là mới làm, có thể thấy được Hà Đông Đông trong nhà sống không tồi.
Lâm Ngư cơm nước xong Hà Đông Đông lại đỡ cậu ngồi bên mép giường, có Hà Đông Đông làm bạn, chút thấp thỏm lo âu trong lòng Lâm Ngư cũng thả lỏng xuống, mới vừa ăn cơm xong, trên người cũng ấm áp lên.
Hà Đông Đông cầm chén đũa thu thập ra ngoài, thời điểm hắn chạy đến bên người nương hắn, trên bàn đồ ăn đã sớm bị ăn sạch sẽ, ngay cả nước trong chén đều bị lau không còn gì.
Các bàn khác cũng đều ăn xong rồi, từng người mép miệng đều bóng lưỡng, trên mặt đều có hồng quang, ngoài miệng đều là khen Ngụy Thanh Sơn làm bàn tiệc thật tốt.
Hà Đông Đông vẻ mặt đưa đám, “Như thế nào lại ăn sạch sẽ như vậy nha." Hà đại nương điểm điểm đầu của hắn, “Cũng chỉ nhớ rõ ăn, đã chiếu cố phu lang Thanh Sơn ca ngươi ăn cơm chưa?"
Hà Đông Đông ân ân gật đầu, trên mặt lại lộ ra tươi cười, “Ăn xong rồi, ăn xong rồi, nương, Ngư ca nhi lớn lên thật là đẹp mắt!"
Vừa nghe tân phu lang lớn lên đẹp, mọi người ăn uống no đủ đều nổi lên hứng thú, “Ai nha, Đông ca nhi chúng ta đều đã gặp qua tân phu lang, Thanh Sơn Thanh Sơn, mau đi xốc khăn voan tân phu lang!"
Tức phụ Ngụy Nhị Hạ Hà Hoa vừa nghe nói tân phu lang lớn lên đẹp trong lòng liền không thoải mái, lúc trước thời điểm phân gia không phải nói Ngụy Thanh Sơn không còn bạc sao?
Ngày hôm nay bày bàn tiệc đều là thịt, nếu là không phân gia số thịt này đều hẳn là của nhà nàng ta! Hạ Hà Hoa âm dương quái khí mà nói một câu, “Đông ca nhi có phải hay không được người ta cho ăn thịt, miệng đều biến ngọt.”
Hà Đông Đông tính tình thẳng thắn , trực tiếp trả lời một câu, "Dù sao so với thím Hà Hoa ngươi lớn lên đẹp hơn nhiều.”
Mọi người cười vang lên, Hạ Hà Hoa bị nghẹn trên mặt trắng trắng hồng hồng, Hà đại nương nắm lấy tay áo Hà Đông Đông, cười mắng một câu, “Như thế nào cùng thím Hà Hoa ngươi nói chuyện như vậy."
Hà Đông Đông bất mãn mà lẩm bẩm một câu, “Vốn dĩ chính là vậy." Mọi người vừa nghe tân phu lang lớn lên đẹp, ồn ào đẩy Ngụy Thanh Sơn vào phòng, “Tân lang nhanh lên xốc khăn voan, nhanh lên xốc khăn voan ~”
# mb cmt nhìu mình dui qtqđ
(*) mong sẽ có chương mình hiểu hết