Hiền vương khi ấy bước vào linh đường, bế ta lên và nói: "A Quyện đừng khóc, phụ thân chỉ là đang ngủ thôi, A Quyện đi cùng thúc thúc được không? Chúng ta sẽ đến ở ngôi nhà lớn, ngủ trên giường to, có được không?"
Ta sụt sịt hỏi ông: "Vậy… còn phụ thân thì sao?"
Hiền vương vỗ nhẹ lưng ta, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cười, "Chờ A Quyện lớn, phụ thân sẽ tỉnh lại!"
Khi ấy ta vẫn chưa biết, rằng phụ thân sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại sau giấc ngủ này, chỉ ngây ngô gật đầu, theo Hiền vương vào phủ, trong lòng nghĩ rằng khi ta lớn lên, phụ thân sẽ đến đón ta.
Hiền vương không nói sai, vương phủ quả thực rất lớn, lắm phòng, nhiều ngõ ngách, những hành lang dài hun hút không thấy điểm cuối. Ta nhỏ bé đứng giữa phủ, chẳng khác nào hạt cát vô chủ.
Ta đưa mắt nhìn quanh, Lý Trường Phong chính là lúc này bước vào tầm mắt của ta.
Hắn là đích tử duy nhất của Hiền vương, là người cao quý nhất trong phủ, mỗi lần xuất hiện, xung quanh luôn có hàng chục tiểu đồng theo hầu.
Nhưng trong mắt ta, chẳng có ai khác, chỉ thấy được hắn. Hắn thật tuấn tú, trong đôi mày mắt đều ngập tràn khí chất cao sang, dáng vẻ như một tiểu đại nhân, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Hiền vương dẫn ta vào phủ.
Ta chưa từng thấy một nam tử nào xinh đẹp đến thế, trái tim đập thình thịch thật nhanh, quên mất cả bước đi, chỉ chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.
Nhưng hắn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, hắn không thích ta, và nhiều năm sau đó, hắn vẫn không thích ta.
Những ngày tháng ở vương phủ, ta sống rất tốt, mỗi khi ta khóc, vương phi sẽ ôm ta, khi ta quấy, vương gia sẽ dỗ dành.
Họ đối đãi với ta tốt chẳng khác gì đối với Lý Trường Phong, hắn ăn gì, ta ngồi chung bàn với hắn, hắn đọc sách gì, ta cũng có một phần.
Vương phủ mời thầy dạy, hắn lên lớp, ta cũng lên lớp, hắn học thuộc bài, ta cũng phải học, hắn bị đánh… không, hắn thông minh, chưa bao giờ bị phạt, chỉ có ta mới vì học không thuộc mà bị phạt.
Ta và hắn gần như ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng lại như người dưng, hắn chẳng muốn để ý tới ta, nếu không phải vì bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động ngỏ lời.
Khi còn nhỏ, ta từng nghĩ hắn sợ ta tranh giành cha mẹ với hắn, nên ta đã nói với hắn rằng: "Ta không tranh với ngươi đâu, ta có cha rồi, chỉ là cha ta thích ngủ quá, đợi ông tỉnh lại, ông sẽ đến đón ta."
Hắn không đáp, vẫn lạnh lùng với ta như trước.
Về sau ta mới hiểu, hắn ghét ta chính là ghét, chẳng cần có lý do nào.
Hắn đối với ta thế nào, ta cũng đối với hắn như vậy.
Trong vườn hoa có một cây táo già, dưới tán cây có đặt một chiếc bàn nhỏ, đây là nơi Lý Trường Phong làm bài, Hiền vương thường ngồi bên cạnh giám sát hắn.
Sau này lại bày thêm một chiếc bàn nhỏ cho ta, để ta tuỳ ý vẽ vời.
Hiền vương xem xong bài của Lý Trường Phong, lại đến xem ta, chỉ vào hai vòng tròn ta vẽ mà hỏi: "A Quyện vẽ cái gì đây?" Ta cầm bút lông chỉ vào bức vẽ, nói: "Vẽ một quả táo to cho A Quyện ăn, vẽ một cái bánh nướng cho Vương gia ăn."
Hiền vương nghe vậy cười lớn, vui vẻ hỏi tiếp: "Vậy vẽ gì cho Trường Phong nào?"
Ta nhìn lướt qua Lý Trường Phong, hắn giả bộ chăm chú nhìn sách, đôi mắt hơi cụp xuống, vẻ như không để ý gì.
Ta phồng má đáp: "Không vẽ cho hắn, chẳng vẽ gì cho hắn cả."
Lời vừa dứt, liền nghe một tiếng "rắc", Lý Trường Phong đã bóp gãy cây bút trong tay.
Người này thật nhỏ nhen, ta đối tốt với hắn, hắn chẳng hề bận tâm; nhưng khi ta đối tệ với hắn, hắn lại đen mặt mấy ngày liền.
Lần này cũng vậy, ánh mắt của hắn như thể tự động loại bỏ sự hiện diện của ta, nhiều ngày qua chưa từng nhìn ta lấy một cái.
Hắn không thèm để ý tới ta, ta cũng không thèm để ý đến hắn. Vương gia còn bảo, nếu ta không vui, cứ việc đánh hắn cũng được, nhưng ta không thể đánh hắn.
Ta biết phụ thân của ta sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, ông sẽ không đến đón ta đâu, ta biết hiện tại mình chỉ là ở nhờ người ta, dù có không vui đến mấy cũng không có tư cách đánh người nhà chủ.
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua, bọn ta lần lượt trãi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, từng chút một mà lớn lên.
Khi Lý Trường Phong đã cao hơn ta một cái đầu, cuối cùng hắn phải đến thư viện để đọc sách.
Ngày đầu tiên đến trường, hắn cố ý khoe khoang, dẫn theo tiểu đồng, bước chân lớn nhanh nhẹn rời khỏi cửa, miệng oang oang rằng cuối cùng cũng thoát khỏi Chu Thư Quyện đáng ghét này, thật là vui sướng.
Hắn nói to đến mức sợ rằng ta sẽ không nghe thấy.
Ta ngồi dưới cây táo khóc cả ngày, nhưng thư viện không cho nữ nhi vào, dù là con gái nhà ai cũng không được, đã nói không là không.
Đến lúc mặt trời lặn, Hiền vương đến thăm ta, mỉm cười hỏi: "A Quyện lưu luyến Trường Phong lắm sao? Thế này, đợi con đến tuổi cập kê, gả cho Trường Phong làm thê tử, có được không?"
Mặt ta lập tức đỏ bừng như mông khỉ, khóc càng lớn tiếng hơn: "Ai thèm gả cho Lý Trường Phong chứ! Ta thà gả cho đồ tể còn hơn! Thà xuất gia làm ni cô ta cũng không gả cho hắn! Ta thà nhảy sông mà chết chứ không gả cho hắn!"
Khi ta nói những lời này, Lý Trường Phong vừa lúc tan học trở về, hắn nhìn ta, mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng không nói gì, chỉ nghiến răng, phồng má tức giận bỏ đi.
Lý Trường Phong từng ngày trưởng thành, phu nhân của vùng Cẩm Châu cũng ngày càng chăm chú để mắt tới hắn hơn. Có việc hay không cũng đều tìm cớ đến vương phủ bái phỏng, thuận tiện dẫn theo các nữ nhi trong nhà, bảo là đến để học hỏi tay nghề nấu nướng của Vương phi.
Kỳ thực, Vương phi nào có biết nấu nướng gì, đến nay đã làm cháy mấy gian bếp rồi. Nhưng người ta đã đến thì không thể không tiếp, nàng chỉ đành cười cười cho qua ngày.
Những lần đó, ta đều không ra ngoài. Đây đều là những danh gia vọng tộc cao quý nhất ở Cẩm Châu, nữ tử xứng đôi với Lý Trường Phong, cũng chỉ có thể là từ những gia đình như thế.
Họ biết ta tồn tại, nhưng chẳng ai để ta vào mắt. Họ thường nói, "Thế tử sao có thể cưới con gái của một thị vệ? Chuyện này chỉ có thể đem ra đùa giỡn thôi, ai mà xem là thật chứ?"
Phải, nếu Lý Trường Phong có lấy vợ, cũng phải lấy một tiểu thư xuất thân từ cửa cao vọng trọng, làm sao có thể là con gái của một thị vệ được.
Ta biết thân biết phận, điều này ta đã hiểu từ lâu.
Ngày sinh nhật năm mươi của Vương gia, đại yến tiệc được tổ chức, mời vô số người, ngay cả từ kinh thành cũng có người đến.
Hôm đó trời mưa, ta bị ướt sũng, đứng dưới hành lang vắt nước khỏi vạt áo như một con gà rơi xuống nước. Các tiểu thư từ các gia đình tụ thành một nhóm, len lén liếc nhìn ta, tay che khăn tay, lảng tránh ta từ xa.
Ta không ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lướt qua những nữ tử quý phái, thanh lịch ấy, lần đầu tiên ta cảm thấy mình chẳng là gì cả.
Sau khi yến tiệc bắt đầu, không ngừng có người tiến đến giới thiệu con cái của mình, còn Lý Trường Phong thì chỉ nhàn nhạt đáp lại, không nói gì thêm. Vương gia cũng chỉ cười nhạt, không đề cập đến chuyện gì.
Cuối cùng có người không kiềm được, hỏi thẳng: "Thế tử năm nay đã mười sáu rồi nhỉ? Quả thật phong thái xuất chúng, rất giống Vương gia năm xưa. Nói mới nhớ, hình như Vương gia cũng đã thành thân khi mười sáu tuổi."
Vương gia uống một ngụm rượu, cười mỉm: "Vương đại nhân nhớ thật giỏi."
"Haha, ta theo Vương gia bao nhiêu năm, dĩ nhiên nhớ rất rõ."
Vị đại nhân ấy lén lút liếc nhìn Lý Trường Phong một cái, rồi nói tiếp: "Thế tử giờ cũng đến tuổi thành hôn rồi, không biết Vương gia có tính toán gì chưa? Chỉ cần Vương gia mở lời, hạ quan nguyện vì người mà cống hiến."
Vương gia nhận thấy lời nói không đúng ý, bèn khẽ khép mắt, đáp: "Trường Phong còn nhỏ, chưa vội."
Lời đã nói đến thế, lại có kẻ không biết xấu hổ mà chen vào, rằng Thế tử à, quả thật là khiến người ta yêu thích từ cái nhìn đầu tiên, không biết người như Thế tử sẽ thích nữ tử như thế nào.
Vương gia vẫn chỉ cười, rồi ứng phó cho qua chuyện.
Phu nhân của Lục An hầu liếc ta một cái, cười mỉm mà thăm dò: "Khi ta ở kinh thành, có nghe người ta đồn rằng Thế tử sau này sẽ cưới một nữ tử là con của thị vệ, ôi chao, làm sao có thể chứ! Ta đã mắng thẳng họ, bảo họ đừng có nói bậy, Thế tử lấy vợ, đương nhiên phải là một tiểu thư môn đăng hộ đối, làm sao có thể cưới bừa một nữ tử tầm thường nào đó chứ! Thật quá hoang đường!"
Bà ta vừa che miệng cười, vừa đảo mắt lén lút quan sát phản ứng của Vương gia.
Ta và Lý Trường Phong đều cứng đờ, không ai lên tiếng. Vương gia xoay xoay chén rượu trong tay, ngẩng đầu cười nói: “Không phải lời đồn.”
Chúng khách trên tiệc đồng loạt ngẩng đầu, đồng thanh thốt lên: “A?”
Vương gia cười khẽ nhìn họ, chỉ về phía ta, rồi nói: “Chính là con gái của vị thị vệ ấy, cũng là người mà ta muốn cưới cho Trường Phong.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Lục An hầu phu nhân cười gượng nói: “Vương gia đang đùa chứ?”
“Hahaha, ta nào có tâm trí mà đùa với các ngươi.”
Vương gia liếc nhìn quanh một vòng, ánh mắt lướt qua từng người, khiến họ đều cảm thấy không thoải mái.
“Các ngươi nói, Trường Phong muốn cưới vợ, phải cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối. Nhưng ta muốn biết, rốt cuộc nhà ai mới có thể môn đăng hộ đối với phủ Hiền vương ta?”
Ánh mắt Vương gia dừng lại trên từng người, cất tiếng hỏi: “Là phủ Lục An hầu nhà ngươi xứng? Hay là phủ Trần Quốc công nhà ngươi xứng? Hay là ngươi, Vương đại nhân, ngươi xứng?”
“Không không, Vương gia, hạ quan nào dám có mưu đồ không chính đáng với Thế tử!”
Vương gia nhìn Vương đại nhân đang quỳ sát đất, gõ nhịp trên bàn, nói: “Các ngươi phải hiểu rằng, người ta xem trọng, mới là người xứng đáng.”
Nói xong, ông lại trở về vẻ tươi cười hiền lành: “Aizz, chung quy đây vẫn là chuyện của bọn trẻ, không phải một mình ta quyết định được đâu!”
Mọi người liền nhân cơ hội, nâng chén rượu lên, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tiếp tục uống mừng.
Ta xem hết màn kịch ấy, trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu. Bị người khác cười nhạo, khinh thường, ta cũng chẳng trách gì, vì vốn dĩ xuất thân của ta đã như vậy.
Nhưng Lý Trường Phong, người đường đường chính chính, lại bị phụ thân hắn công khai tuyên bố rằng muốn cưới ta - một kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng - thì chắc hẳn trong lòng hắn giận dữ không thôi.
Ta không dám nhìn hắn, thừa lúc Vương gia và chúng khách đang nói chuyện náo nhiệt, ta định len lén rời đi, nhưng không ngờ Lý Trường Phong, người vẫn ngồi cứng đờ từ nãy đến giờ, đột nhiên nắm lấy ống tay áo của ta, kéo ta ngồi xuống.
“Đừng đi.” Hắn khẽ nói.
“Hử?”
Hắn không nói thêm gì nữa. Thấy vậy, ta lại định đứng dậy, nhưng lần này hắn trực tiếp nắm lấy tay ta, kéo ta ngồi lại bên cạnh.
"Không được đi."
Hắn liếc mắt nhìn ta, rồi lãnh đạm quay đầu, dùng giọng chỉ đủ để ta nghe thấy mà nói: "Không được bỏ ta lại một mình ở đây."
Đúng là đồ đáng ghét, đến trốn cũng không cho ta trốn.
Những người kia cứ chằm chằm nhìn Lý Trường Phong, chẳng phải là không có lý do.
Hiện nay Hoàng thượng bệnh tình triền miên, lại vô tử, vẫn có tin đồn rằng Thái hậu đang dự tính chọn một trong các vương gia chi tử để lập làm Thái tử, mà Lý Trường Phong chính là người thông minh nhất trong đám hậu bối ấy, rất có khả năng được chọn.
Nếu có thể gả con gái cho hắn, tương lai rất có thể sẽ là Hoàng hậu.
Vì vậy, ta đột ngột xuất hiện, hiển nhiên trở thành cái gai trong mắt họ, một cái đinh chèn vào thịt.
Nhìn cảnh tượng vui vẻ, hòa hợp này, ta chỉ thấy lạnh sống lưng.
Hôm đó kết thúc ra sao, Lý Trường Phong buông tay ta khi nào, ta không nhớ rõ, chỉ biết rằng sau ngày hôm ấy, mối quan hệ giữa hai ta trở nên vô cùng lúng túng, còn Lý Trường Phong thì cũng trở nên trầm mặc.
Nếu là trước đây, chắc chắn ta sẽ nghĩ hắn đang làm bộ làm tịch, nhưng giờ đây, ta bắt đầu cảm thấy sự trầm mặc của hắn mang một ý vị sâu xa khác. Có phải vì hắn không muốn cưới ta không?
Việc này lạ thật, nói cứ như thể ta muốn gả cho hắn vậy.
Ta nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, trong lòng thầm nghĩ: Ta thật sự không muốn sao? Thật ra, nếu như hắn không ghét ta...
Nghĩ tới đó, Lý Trường Phong như có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ta, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Thật là quái quỷ, Lý Trường Phong cười với ta! Hắn có phải trúng tà không chứ?!!!
Ta vỗ vỗ ngực, rồi “phạch” một tiếng đóng cửa lại.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta chẳng thấy mình cao lên là bao, nhưng Lý Trường Phong thì ngày một cao lớn hơn, càng lúc càng cường tráng. Một ngày xuân, hắn cưỡi ngựa phóng qua trước mặt ta, làm bùn đất văng đầy váy áo.
Ta nhìn theo thân hình uyển chuyển đó, lần đầu tiên ta ý thức rằng, bọn ta thực sự đã trưởng thành.
Ngươi xem, ta sẽ không vì hắn làm bẩn váy của mình mà giận dữ nữa, bởi vì ta biết trong lòng hắn có điều phiền muộn.
Ta không thể hỏi, cũng chẳng thể giúp được gì.
Hiền Vương là người tính tình rất tốt, hầu như chưa từng nổi giận bao giờ, nhưng mấy hôm trước, ông ấy đã nổi một trận lôi đình.
Khi đó, Lý Trường Phong đang ngồi dưới cây táo viết văn, ta từ xa nhìn thấy hai người mặt đỏ bừng, dường như đang tranh luận điều gì.
Ta không dám lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa, cho đến khi Hiền Vương túm lấy tờ giấy trên bàn xé vụn thành từng mảnh rồi phất tay áo rời đi.
Lý Trường Phong nhìn theo bóng lưng phụ thân khuất dần, bình tĩnh cúi người nhặt từng mảnh giấy vương trên đất.
“Lý Trường Phong.” Ta bước đến, khẽ gọi hắn một tiếng.
Hắn không để ý đến ta, lần này ta không châm chọc hắn, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt cùng, “Ngươi lại chọc giận lão gia nhà ngươi rồi à?”
Hắn liếc nhìn về phía Hiền Vương đã khuất, lạnh lùng đáp: “Ai chọc ông ấy chứ.”
Ta nhặt lên một mảnh giấy, đột nhiên giật mình.
Thiên hạ thần phục, chỉ bốn chữ thôi, nằm trên mảnh giấy.
Ta ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong đó phản chiếu một dã tâm chưa trọn của một thiếu niên non trẻ.
Ta nhớ hắn từng nói sẽ không giống như Hiền Vương, an phận thủ thường, không có chí lớn.
Nhưng làm một kẻ phú quý nhàn nhã thì có gì không tốt sao?
Từ phía xa, trên ngọn đồi truyền đến tiếng ngựa hí vang, kéo ta ra khỏi dòng hồi ức. Ta đột ngột ngẩng đầu lên, bóng dáng Lý Trường Phong đã không còn nữa.
Chỉ có một tên thư đồng chạy cuống cuồng, gào thét khản cả giọng: “Người đâu! Thế tử ngã xuống vực rồi!”
Ta chạy về phía hắn, ngã chúi người mấy lần, trên người lấm lem đầy bùn đất, trong đầu chỉ còn lại sự hoảng loạn trống rỗng. Khi đám thị vệ trong vương phủ cõng hắn lên, ta nhìn chiếc áo trắng nhuộm đỏ của hắn, lòng đau như dao cắt mà bật khóc.
“Lý Trường Phong! Lý Trường Phong!”
Hắn mềm oặt nằm trên lưng thị vệ, mặc cho ta gào gọi thế nào cũng không có phản ứng.
“Lý Trường Phong! Ngươi mau tỉnh lại đi, đừng dọa người nữa mà, ta cầu xin ngươi…”
Thị vệ cứ thế cõng hắn chạy thẳng vào y quán, ta bám sát sau họ, không dám rời nửa bước, sợ rằng nếu rời đi, khi quay lại chỉ còn gặp một Lý Trường Phong đã mất hơi thở.
Chẳng bao lâu, Hiền Vương cũng hớt hải chạy đến, mồ hôi đầm đìa.
Ông nói: "A Quyện, con đừng sợ, trước hết ra ngoài đi, để ta vào xem. Con không được khóc đâu, lát nữa Vương phi đến, con phải giữ vững tinh thần cho ta."
"Vâng, con biết rồi."
Ta đóng cửa lại, cố gắng ổn định cảm xúc, vội vàng lau nước mắt, ép mình nở một nụ cười. Khi Vương phi đến, bà loạng choạng ngã xuống ngay trước cửa, suýt nữa ngất xỉu.
Bộ dạng bê bết máu của Lý Trường Phong, làm sao có thể để Vương phi nhìn thấy được đây?
Ta ôm chặt lấy bà, không cho bà vào, nước mắt tràn miệng mũi, ta nghẹn ngào nói: "Vương phi, Lý Trường Phong không sao đâu, thực sự không sao, con vừa đi cùng hắn đến đây, hắn còn cười nói với con nữa, nói rằng chỉ là ngã đập mông thôi, đau một chút là hết ngay mà."
Bà đặt tay lên ngực, cố nuốt hết nghẹn ngào vào lòng, nắm chặt tay ta nói: "A Quyện, con tránh ra, để ta vào xem thế nào."
"Không được đâu, Vương phi, hắn là người trọng sĩ diện, nếu chúng ta vào nhìn thấy hắn bẩn thỉu thế này, e rằng sẽ tổn thương lòng tự tôn của hắn mất."
Vương phi lại đẩy một chút, nhưng rồi không còn sức, dựa vào ta mà khóc đến kiệt quệ, ta lòng dạ rối bời, nhưng vẫn cố ép mình nở nụ cười, ôm lấy bà an ủi.
Ta ước gì những lời ta vừa nói đều là sự thật, rằng Lý Trường Phong chỉ ngã đau mông một chút, vỗ vỗ rồi sẽ khỏi.
Chúng ta cứ thế đứng ngoài chờ đợi, cho đến khi trời tối mịt, Hiền Vương mới bước ra.
Ông ôm lấy Vương phi đã kiệt quệ, vỗ lưng bà, lặp đi lặp lại: "Không sao rồi, không sao rồi."
Vương phi cúi đầu, không nhìn thấy, nhưng ta nhìn rõ mồn một, mặt ông đầy vết nước mắt.
Mạng của Lý Trường Phong đã được giữ lại, chỉ là gãy mấy khúc xương, những khúc ở chân kia, không bao giờ lành lại được nữa.
Ba ngày sau hắn mới tỉnh, chúng ta đều ở bên cạnh, không ai dám nói gì, nhưng dường như hắn đã biết tất cả, mắt không hề động đậy lấy một chút.
"Ra ngoài hết đi."
Giọng hắn khàn đặc, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ, sự bình tĩnh khiến lòng người lạnh toát.
Vương phi mắt đỏ hoe, cười gượng nắm lấy tay hắn, nơi duy nhất chưa bị băng bó, hỏi: "Trường Phong, con có đói không? Mấy ngày nay không ăn uống gì, con có muốn ăn gì không?"
Lý Trường Phong im lặng một lúc lâu, rút tay về, quay mặt đi không nhìn chúng ta, lại lặp lại một câu "Ra ngoài", giọng đã có phần run rẩy.
Chúng ta lo lắng nếu ở lại sẽ làm hắn thêm bực bội, dù còn nhiều lo lắng cũng chỉ đành ra ngoài.
Kể từ ngày hôm đó, cửa phòng Lý Trường Phong luôn đóng chặt, không cho ai vào.
Hắn bị gãy nhiều khúc xương, cơ thể không thể cử động.
Dù vậy, hắn vẫn cứng rắn không muốn ai giúp đỡ, những người hầu thay thuốc cho hắn đều bị hắn đuổi ra ngoài.
Hắn là người kiêu ngạo như thế, bị người ta sờ mó, nâng đỡ, sao có thể chịu đựng nổi.
Không còn cách nào khác, Hiền Vương đành phải kê một chiếc giường nhỏ, sống cùng trong phòng của hắn, tự mình chăm sóc.
Lý Trường Phong tuy vẫn chống cự, nhưng Hiền Vương dù sao cũng là cha hắn, là người duy nhất có thể kiềm chế được hắn.
Thế là, trải qua nửa năm như vậy, cho đến khi tay hắn đã hồi phục, có thể chống đỡ cơ thể, thì Vương gia mới dọn ra ngoài.
Khi hắn đỡ hơn, Hiền Vương đã cho làm một chiếc xe lăn cho hắn, trong vương phủ cũng tạo một con đường riêng cho Lý Trường Phong, để tránh việc di chuyển khó khăn.