Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó lần lượt đứng dậy: "Tuân lệnh!"
Xét ý tứ của Trần Thiên Khôi, hiển nhiên không có nói rõ ý kiến.
Mọi người ôm theo tâm tình nghi hoặc rời đi.
Lâm Mang trở lại sân nhà mình, suy nghĩ chuyện ban nãy.
Một vị Cẩm Y Vệ bước vào sân, trong tay cầm một xấp giấy dày, cung kính nói: "Đại nhân, ta đưa tới chân dung."
Vẽ trên bức họa là một nam một nữ, nam tướng mạo rất trẻ, nhiều nhất là khoảng chừng mười mấy tuổi.
Lâm Mang nhíu mày: “Chỉ hai người này cũng đáng để Đông Xưởng ra quân ồ ạt như vậy?”
"Đi thôi, tập hợp người!"
Không quản là ai, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.
Cẩm Y Vệ muốn thăng chức, công trạng, thực lực, một thứ cũng không thể thiếu.
Dẫn theo chín tên Cẩm Y Vệ rời khỏi cổng Bách Hộ Sở.
Nghe ngóng tin tức cần dựa vào đám người lăn lộn xã hội.
Lâm Mang vừa đi vừa hỏi: "Trong thành này có những bang phái nào?”
Dù sao hắn cũng không phải người địa phương, không biết nhiều về tình hình trong thành.
Một tên Cẩm Y Vệ sau lưng nhanh chóng đáp: “Đại nhân, có hai bang phái lớn nhất trong thành, một là Dã Lang Bang, hai là Thiên Đao Hội.”
“Thành viên trong Dã Lang Bang hỗn tạp đa số toàn côn đồ lưu manh, Thiên Đao Hội có một ít là nhân sĩ giang hồ, danh tiếng tương đối tốt hơn.”
Lâm Mang trầm tư chốc lát, quay đầu nói: "Đi, dẫn ta đi Dã Lang Bang!"
. . .
Trụ sở Dã Lang Bang.
Trông thấy một đám Cẩm Y Vệ khí thể hùng hồn đi tới, một lính gác canh giữ cửa đang ngủ gà ngủ gật lập tức run lên, sau đó hoảng sợ chạy thẳng vào trong đại viện.
Rất nhanh, một bóng người vóc dáng hơi béo phì đi ra từ trong viện, khóe miệng có một nốt ruồi.
Theo sau hắn là đám cao tầng Dã Lang Bang.
Vương Khôn nịnh nọt nói: "Không biết chư vị đại nhân tới đây, tiểu nhân không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội."
Tại trong Nguyên Giang Thành, ngay cả những người làm quan cũng không muốn trêu chọc Cẩm Y Vệ, huống chi là những côn đồ tầng dưới chót bọn hắn.
Lâm Mang nhìn nhìn hắn, cười nói: "Vương bang chủ không cần như vậy, ta tới là tìm Vương bang chủ giúp đỡ."
“Giúp đỡ?” Vương Khôn sửng sốt một chút, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Mang nháy mắt về phía đám người phía sau.
Một tên Cẩm Y Vệ lập tức bước lên đưa một bộ bức họa.
“Xin nhờ Vương bang chủ chú ý hai người này nhiều chút, có tin tức gì lập tức thông báo ta.”
Vương Khôn liên tục đáp ứng, "Đại nhân yên tâm, việc này ta sẽ để cho các huynh đệ đi tìm."
"Vậy thì đa tạ!" Lâm Mang chắp tay, trực tiếp xoay người rời đi.
. . .
"Bang chủ, đám người Cẩm Y Vệ này giở trò quỷ gì thế? Tìm người còn nhờ chúng ta hỗ trợ?"
Vương Khôn híp mắt nhìn người trên bức họa, cười lạnh nói: "Có vẻ là con cá lớn, phân phó các huynh đệ lục soát khắp trong ngoài thành cho ta."
"Đây chính là một cơ hội tốt!"
Một tia quang mang nhìn xa trông rộng lóe lên trong đôi mắt hẹp dài của Vương Khôn.
Nếu có thể mượn chuyện này này dựa hơi Cẩm Y Vệ, từ nay về sau, Dã Lang Bang bọn hắn chắc chắn trở thành Bàng Giải Bang!
. . .
Nửa đêm.
Dã Lang Bang Vương Khôn đích thân đến cửa đưa tin.
Lâm Mang ngồi khí phái trên ghế thái sư, nhìn chằm chằm Vương Khôn đang đứng ở phòng khách, bình đạm nói: “Không ngờ tốc độ của Vương bang chủ rất mau lẹ a?”
Tuy là bang chủ Dã Lang Bang, nắm trong tay mấy trăm côn đồ lưu manh trong thành nhưng hiện giờ lại cung kính dị thường trước mặt Lâm Mang.
Vương Khôn cười nịnh nói: “Chuyện đại nhân phân phó, tiểu nhân nào dám chậm trễ.”
“Thủ hạ của ta đã điều tra rõ ràng, người đại nhân muốn tìm đang ở Lý Gia Thôn ngoài thành.”
“Ồ?” Lâm Mang nhíu mày tán thưởng: “Lần này xin đa tạ Vương bang chủ.”
Vương Khôn vội đáp: “Ra sức vì đại nhân là bổn phận của tiểu nhân, sao dám phiền đại nhân cảm tạ.”
Vương Khôn hiểu rất rõ vị trí bản thân.
Hắn trông oai phong lẫm liệt thế thôi, nhưng trong mắt những quan lão gia kia chỉ là một con kiến có thể nghiền chết bất cứ lúc nào.
Chớ nói gì là Cẩm Y Vệ.
Đây đường đường là thân vệ Thiên tử, đám nha dịch bộ khoái bình thường hay khinh bỉ bọn hắn cũng phải vòng lui.
Đôi khi vẫn cần liều một trận.
"Đại nhân." Vương Khôn khom người tiến tới, lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ, cười nói: "Khi hồi ta đi ngang qua cửa Bách Hộ Sở nhặt được thứ này, đoán chừng là do tên hại nước hại dân nào đánh mất."
“Nhặt?” Trên mặt Lâm Mang hiện một nụ cười châm biếm, đưa tay mở hộp gấm ra.
Chỉ thấy mười viên trân châu trong suốt long lanh lẳng lặng đặt trong hộp, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Nét mặt Lâm Mang hài hước liếc nhìn Vương Khôn, rất hứng thú nói: “Ngươi thật to gan, lại dám hối lộ bản quan?"
“Bành!” Vương Khôn lập tức quỳ xuống, vội nói: "Oan uổng quá đại nhân, tiểu nhân thật không có, cái này quả thực là nhặt, nếu có nửa câu nói dối xin nguyện bị trời phạt sét đánh!"
Nội tâm Vương Khôn lúc này tràn ngập sợ hãi.
Đây chẳng lẽ là kiểu người không thích vàng bạc châu báu.
Nếu đúng như vậy, chuyến này coi như hắn đâm đầu vào vó ngựa rồi a!
Vương Khôn hối tiếc trong lòng, có lẽ hắn quá mức nóng lóng, không điều tra kỹ sở thích của vị đại nhân này.
“Haha!” Lâm Mang bỗng cười phá lên, ân cần đưa tay đỡ Vương Khôn dậy, trêu ghẹo nói:
“Ban nãy chẳng qua là đùa một chút với Vương bang chủ, Vương bang chủ chớ hoảng.”
Tiện tay đậy cái hộp trên bàn lại, Lâm Mang ý vị thâm trường nói: "Nếu là tài vật bất chính, vậy bản quan nên tìm người đánh mất."
“Có điều…”
Hơi dừng chút, Lâm Mang hướng về phía Vương Khôn, nhẹ giọng nói: "Vương bang chủ, nếu sau này nhặt được loại tài vật bất chính nữa, nhớ phải tiếp tục tìm bản quan hỗ trợ."
Sắc mặt Vương Khôn vui mừng.
Nụ cười nơi khóe miệng nhanh chóng tắt, đầy kính nể nói: “Đại nhân thường ngày bận rộn công vụ mà vẫn phải xử lý những chuyện vụn vặt này, thật là tấm gương sáng cho ta đời đời học hỏi.”
"Vương bang chủ quá khen." Lâm Mang xoay người trở về chỗ ngồi, bình tĩnh nói: "Vương bang chủ, ta hy vọng Vương bang chủ sau này có thể kiếm ăn đứng đắn, những chuyện kích động pháp luật như buôn người vẫn nên làm ít, bằng không bản quan cũng không bảo vệ nổi ngươi a!"
Vương Mang nói câu cuối đặc biệt nặng.
Vương Khôn cũng không phải kẻ ngu dốt, chớp mắt liền hiểu ý tứ bên trong.
Lập tức giơ tay thề: “Đại nhân yên tâm, Vương Khôn ta tuyệt đối không làm chuyện kích động pháp luật.”
"Ừ." Lâm Mang phất phất tay, ra hiệu hắn có thể rời đi.
Đợi sau khi Vương Khôn rời khỏi, một vị Cẩm Y Vệ đứng bên cạnh do dự nói: “Đại nhân, Dã Lang Bang chỉ là chỗ tạp nham hội tụ, qua lại gần với bọn hắn phải chăng không tốt lắm?”
Lâm Mang không thèm để ý nói: "Có cái gì không tốt, ngươi cho rằng danh tiếng chúng ta trong miệng đám quan to quan nhỏ triều đình, bách tính dân gian là tốt?"
Lấy ra một viên trân châu từ trong hộp, ném những viên còn thừa qua Cẩm Y Vệ kế bên.
“Mỗi người một viên, không có nhiều!"
Vương Đại Thắng sửng sốt, trong mắt hiện một tia không dám tin.
Lâm Mang xua tay nói: “Không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi, tiện thể báo tin tức này cho Bách Hộ đại nhân.”
Vương Đại Thắng kinh ngạc nói: "Đại nhân, vì sao chúng ta không đích thân đi bắt trước? Lúc đó công lao chắc chắn là của đại nhân ngài."
“Công lao?” Lâm Mang lắc đầu nói: "Đừng nhìn nhận sự việc quá đơn giản, người đáng để Đông Xưởng xuất quân ồ ạt ra bắt há sẽ đơn giản như vậy."
“Chỉ là hai người cỏn con có cần tốn nhiều sức thế ư?”
Vương Đại Thắng lấy lại tinh thần liền bừng tỉnh, kính nể nói: "Đại nhân cao kiến!"
Hôm nay từ tận đáy lòng hắn có phần kính nể với vị Tiểu Kỳ đại nhân mới tới này.
Đều nói hổ cha không sinh chó con, quả nhiên chính xác.
Xem ra ngày trước là đã giấu dốt.
"Ty chức cáo lui!"
Vương Đại Thắng cầm cái hộp, khom người lui ra ngoài.
. . .
"Hệ thống, nạp điểm!"
"Điểm năng lượng +120"
“Một trăm hai mươi điểm thôi sao?” Ánh mắt Lâm Mang lóe lên.
Nhưng hắn không hề hối hận khi cho đi chín viên trân châu kia.
Đều nói nắm chắc số mệnh nhờ đấu tranh tiền đồ, dưới tình huống sự nghiệp làm quan gặp trở ngại cũng chỉ có cách kiếm tiền.
Muốn để bọn hắn tận tâm tận lực làm việc, có mỗi thực lực là chưa đủ, còn phải có lợi ích thực tế nữa.
Muốn người khác liều mạng chỉ vì vài lượng tiền lương, mặt quá dày!
. . .
Sự thực chứng minh, vụ án này đích xác không bình thường.
Tin tức báo lên không bao lâu, Lâm Mang liền bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Vương Đại Thắng đứng ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Đại nhân, Bách Hộ đại nhân triệu tập tất cả Cẩm Y Vệ ra khỏi thành truy bắt đào phạm."
Giờ phút này trong lòng hắn đã sớm phục sát đất đối với vị Tiểu Kỳ đại nhân này.
Ngay cả Bách Hộ đại nhân cũng ra quan ồ ạt, có thể thấy đào phạm lần này không hề đơn giản, nếu bọn hắn đi bắt trước thật thì sợ rằng hiện tại đã sớm đầu một nơi, thân một nơi.
Lâm Mang tùy ý khoác y phục, xách Tú Xuân Đao đi ra ngoài.
Trong sân, một nhóm chín người dắt ngựa yên lặng chờ đợi từ lâu.
Lâm Mang leo lên ngựa, đeo chắc bội đao, quát lớn: “Xuất phát!”
Cổng lớn Bách Hộ Sở mở toang ra, âm thanh vó ngựa không ngừng trùng trùng điệp điệp vang lên.
Từng vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ dẫn thuộc hạ của mình chạy về hướng ngoài thành.
Trên đường phố vẳng lặng dấy lên khói bụi mù trời.
"Giá!"
"Giá!"
Các đội Cẩm Y Vệ phóng ngựa lao điên lao cuồng ra khỏi thành, nha dịch tuần nhai trên đường trố mắt nhìn nhau, vội vàng né tránh.
“Sao đám câu hồn này lại rời khỏi thành lúc nửa đêm?”
“Có quỷ mới biết!”
“Đừng để ý, lập tức thay ca, thay ca xong thì về nhà ngủ!”