Trong sân —— tĩnh lặng!
Âm thanh truyền tới từ ngoài cổng như một tiếng sấm rền, nổ vang ầm ầm.
"Cẩm Y Vệ, Bách Hộ Sở Nguyên Giang Thành, Lâm Mang đặc biệt tới chúc mừng, xin tặng một trăm sáu mươi sáu cái đầu người!"
Lời vừa dứt, bỗng có một vật bay vào sân.
Ba!
Từng cái đầu người rùng rợn rơi xuống lớp tuyết trắng.
Đôi mắt trợn ngược nhìn chằm chằm những vị khách có mặt.
Lâm Mang kéo đao chậm rãi bước tới từ ngoài cổng, sắc mặt lạnh lùng.
Ánh mắt hắn như thể bỏ qua đám người đó, mà dán chặt lên hai người Chu Thế Tiến và Đào Ninh.
Trên mặt Lâm Mang chợt nở nụ cười như không cười, lạnh lùng nói: "Các vị, bản quan không mời mà tới, hẳn là không quấy rầy đến nhã hứng của các vị chứ ?"
"Lâm Mang? !" Chu Thế Tiến thốt ra một tiếng kinh hãi, nhìn thẳng vào bóng người ở cổng kia.
Là người hay quỷ?
Há hốc miệng, nửa ngày nói không nên lời.
Hiện giờ, vô luận là Chu Thế Tiến hay Đào Ninh, thì trái tim đều không khỏi trĩu xuống, tâm tình nặng nề.
Đào Ninh siết chặt bàn tay đặt trên bàn, không dám tin nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa, sau đó quay đầu sang nhìn Chu Thế Tiến, mang ý chất vấn.
Đây là thứ nắm chắc tuyệt đối mà người nói?
Trong lòng Chu Thế Tiến lúc này vừa sợ vừa tức.
Ba vị Tiên Thiên!
Hắn mời tới đúng ba vị Tiên Thiên, trong đó còn có tam đương gia của Thiên Đao hội với sát thủ.
Làm thế quái nào hắn lại còn sống trở về?
Nhìn đống đầu người khắp nơi, hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi.
Nhưng, ngay lúc này.
Một ông lão tóc bạc tinh thần phấn chấn đi ra từ hành lang bên phải, trong tay đang lần một chuỗi tràng hạt.
Theo sau lưng lão là năm, sáu vị hán tử cường tráng đeo trường đao sau lưng.
Cùng lúc đó, bốn phía ngoài sân truyền đến một sự ồn ào.
Một nhóm lớn hộ viện cầm cương đao tràn vào từ ngoài sân, biến đình viện trở thành tình cảnh nước chảy không lọt.
Bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt.
Mà ông lão tóc bạc đó đi tới trước mặt Lâm Mang, trên mặt nở nụ cười nhạt nhạt, một người sau lưng mang đến một cái ghế cho lão, ông lão bình tĩnh ngồi xuống, nhận lấy chén trà tên hộ vệ bên cạnh đưa tới, chậm rãi nhấp một ngụm, nói:
“"Lão phu Chu Hướng Minh, lão tộc trưởng Chu gia, hôm nay là chuyện vui của lão phu, không biết vị đại nhân này muốn làm gì?"
"Còn nữa, chẳng hay đây là ý gì?" Chu Hướng Minh đá đá cái đầu lâu dưới chân, lạnh lùng nói: "Nếu như không thể cho lão phu một lời giải thích hợp lý, ngày khác lão phu nhất định sẽ đòi cái công đạo ở Thiên Hộ Sở Châu Phủ!"
Là lão tộc trưởng Chu gia, thời trai trẻ lão cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
Do Chu Thế Tiến tuổi còn trẻ đã quản lý Chu gia ngay ngắn ổn thỏa, nên lão mới thối vị, an tâm dưỡng già.
Nhưng điều này cũng không đại biểu tính khí của lão sẽ tốt.
Xưa nay chưa có ai dám làm vậy tại ngày đại hỷ của lão cả.
Chỉ là một tên Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ cỏn con, cho dù là Huyện Lệnh của Nguyên Giang thành này, cũng không phải là chưa chết qua.
Lâm Mang liếc lão một cái, cười lạnh nói: "Giết người!"
Trong nháy mắt, đao khí tung hoành!
Một ánh đao sáng loáng vụt qua.
"Phốc!"
Một cái đầu với vẻ mặt âm trầm văng lên không trung, rồi lăn xuống trên bàn rượu kế bên.
Yên tĩnh!
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, là sự huyên náo hoảng sợ.
Một vài khách khứa hoảng loạn đứng bật dậy, định lao ra khỏi sân.
"Đứng lại!"
Giọng nói lạnh lẽo vô cảm vang lên.
Lâm Mang bình tĩnh nhìn lướt qua đám người, bình đạm nói: "Ngồi xuống!"
Khách khứa trong sân sợ mất mật ngồi xuống, trong lòng sớm đã hối hận vô cùng.
Sắc mặt Chu Thế Tiến khó coi.
"Lâm Mang, ngươi quá mức lắm rồi!"
"Cho dù ngươi là Cẩm Y Vệ, thì ngươi cũng không thể tùy ý giết người!"
"Đào Tổng Kỳ, đây chính là người của Cẩm Y Vệ các ngươi ư?"
Chu Thế Tiến nhìn về phía Đào Ninh.
Đào Ninh thầm mắng trong lòng, kẻ này rõ ràng là muốn kéo hắn xuống nước.
Nhưng hiện giờ tên đã lên dây, không thể không bắn, hắn và Chu gia đã trở thành hai con châu chấu trên một sợi dây thừng.
Đào Ninh sắc mặt âm trầm đứng dậy, quát lên: " Người đâu, Lâm Mang tùy ý giết người, mau bắt hắn lại!"
Mấy tên Cẩm Y Vệ đi theo Đào Ninh đến vừa định bước lên, nhưng khi trông thấy ánh mắt của Lâm Lang lướt qua, liền do dự dừng lại.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, giọng điệu uy nghiêm: "Chu gia, mưu sát Cẩm Y Vệ, tội tương đương mưu phản, tru di tam tộc!"
“Đào Ninh, cấu kết với Chu gia, giết hại đồng liêu, luận cùng một tội!"
Chu Thế Tiến hơi đổi sắc mặt, cả giận nói: "Lâm Mang, ngươi là đang vu hãm!"
Đào Ninh tức giận nói: "Lâm Mang, ngươi quá cả gan làm loạn, không có chứng cứ, chẳng lẽ chỉ dựa vào cái miệng của ngươi sao?"
"Vu hãm?" Ánh mắt Lâm Mang lãnh lẽo hướng về bọn hắn, đột nhiên cười lớn.
"Vương Đại Thắng, để các huynh đệ vào đây nhìn một chút!"
"Tối nay, lấy toàn tộc Chu gia, lên đường cùng bọn họ!"
Ngoài cổng, ba người Vương Đại Thắng cõng ba cỗ thi thể bước vào.
Cánh cổng đóng kín vang “Ầm” một tiếng.
Ba người đặt thi thể xuống đất, dựa lưng vào cánh cổng.
Khoảnh khắc đấy, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh phát ra từ nội tâm.
Mọi người nhìn về thi thể phía ngoài cổng, trong lòng đã đoán được đại khái sự việc.
Ánh mắt không khỏi nhìn sang Chu Thế Tiến, sợ hãi trong lòng.
Chu gia này thật quá lớn mật a, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng dám động.
Ngó tình cảnh trước mắt này, rõ rành rành là mưu sát bất thành!
Giờ phút này, bọn họ chỉ mong bản thân không bị liên lụy.
Chu Thế Tiến hoàn toàn hoảng loạn, quát lên: " Người đâu, mau giúp Đào Tổng Kỳ bắt Lâm Mang lại, kẻ này điên mất rồi!"
Đêm nay, chỉ cần Lâm Mang chết đi thì Chu gia hắn vẫn còn cơ hội.
Miễn là Đào Ninh phối hợp, bọn hắn liền có thể dẹp yên chuyện này.
Cùng lắm là đẩy ra vài con dê thế tội, sẽ không đến nỗi toàn Chu gia xảy ra chuyện.
Đám hộ viện hung hãn đánh tới.
“Không biết lượng sức!” (Nguyên văn là 蚍蜉撼 树 tức Kiến càng rung cây lớn. Tỉ dụ cho không biết lượng sức mình.)
Dứt lời, Tú Xuân Đao trong tay Lâm Mang bỗng ngân nga, nội lực hùng hồn truyền tới, một tầng đao khí màu vàng nhạt bao trùm lấy lưỡi đao, sau đó hóa thành một vệt sáng màu vàng xé tan những bông tuyết bay đầy trời.
Mấy hộ vệ đi theo sau Chu Hướng Minh ban nãy bị đao khí thuần dương quét qua, từng cái đầu ngươi văng lên không trung.
Lâm Mang bước nhẹ chân, thân như quỷ mị.
Đao quang dày đặc xẹt qua.
Lấy máu làm mực, lấy đao làm bút, lấy tuyết trắng làm giấy, cứ như vậy chém ra một bức tranh địa ngục.
Thi thể nằm la liệt trong vũng máu, máu tươi nóng bỏng làm tan tuyết trắng khắp nơi.
Tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp vang lên.
Từng tên hộ viện lần lượt ngã xuống, những người còn lại đã sớm sợ tái mặt.
Lâm Mang cất bước nhẹ tênh, thân như bông liễu nhảy vọt lên, trong nháy mắt xách đao đáp xuống trước người Đào Ninh.
Đào Ninh kinh động tột độ.
Hắn không ngờ, thuật khinh công của Lâm Mang lại phi phàm như vậy.
Đào Ninh hãi nhiên (kinh hãi + ngạc nhiên) trong lòng, vội nói: "Lâm Mang, ta nhận thua!"
"Chuyện lần này là ta sai." Đào Ninh cố nén sợ hãi trong lòng, vội vàng nói: "Ta lo hết tiền trợ cấp an ủi của ba huynh đệ tử trận kia, ta cho bọn hắn gấp mười lần, đợi sau khi trở về ta sẽ chủ động từ chức, giao chức vị Tổng Kỳ cho ngươi tới đảm nhiệm."
"Ngươi nên hiểu, chém giết thượng quan là đại kỵ chốn quan trường, ngươi giết ta xong thì ngươi cũng chẳng được cái gì, bọn hắn cũng không thể sống lại, cộng thêm sau này còn ai dám dùng ngươi nữa hả?"
"Ngươi còn trẻ, ngươi không nên chôn vùi sĩ đồ (con đường làm quan) của mình!"
Lâm Mang chậm rãi gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, ta còn trẻ, cho nên..."
Lời còn chưa dứt, Tú Xuân đao trong tay đã ngân nga, tiến tới một bước, nổi giận giơ đao chém xuống!
"Ngươi chết ngay đi!"
Một đao chém xuống, như có kim ô kêu vang!
Máu như thác đổ!
. . .
Trong Bách Hộ Sở.
Trần Thiên Khôi đứng dậy thắp nến, mở cửa sổ nhìn tuyết rơi đầy trời, tâm trạng có phần không yên.
“Kỳ quái..."
Đưa tay nhéo nhéo ấn đường, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.
Tiện tay khoác một bộ y phục, xách đao đi ra sân luyện một môn đao pháp.
Đại đao huy động, như có mãnh hổ gầm rú.
Gió tuyết cuồn cuồn bay ngược lên, tạo thành một cơn lốc xoáy kinh người.
Chém xuống một đao!
Tuyết đọng trong sân gạt sang hai bên, dọn ra một con đường.
“Hơn nửa đêm rồi, ngươi không ngủ à?”
Cửa của căn phòng sát vách mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người áo trắng.
Trần Thiên Khôi dũng mãnh thu đao, trầm giọng nói: "Không hiểu tại sao, luôn cảm thấy tâm trạng không yên."
Đúng lúc này, bên ngoài cổng truyền tới tiếng gõ cửa.
Một tên Cẩm Y Vệ tiến vào, chắp tay nói: "Đại nhân, vừa rồi huyện binh ở cổng thành phái người đến báo, nói rằng Lâm đại nhân đã vào thành."
Thân là huyện binh canh giữ cổng thành, tuy không dám nhúng tay vào chuyện của Cẩm Y Vệ nhưng vẫn sẽ bẩm báo nhưng sự tình cần báo.”
"Hử?" Trần Thiên Khôi nhíu nhíu mày, kinh ngạc nói: "Sao hắn lại ở ngoài thành?"
"Không rõ!"
"Nhưng theo như huyện binh nói lại, thời điểm Lâm đại nhân vào thành có xách một chuỗi đầu người, đi về hướng khu vực hào tộc sống ở trong thành."
Vẻ mặt Trần Thiên Khôi lập tức thay đổi.
Ngay cả bóng người áo trắng đứng bên cũng biến sắc vào lúc này.
Hai người nhìn nhau, Trần Thiên Khôi nhanh chóng nói: "Nói cho những huyện binh kia, cái gì nên nói thì hãy nói, còn không nên nói thì đừng có nói."
Dứt lời, xách đao lên, vội vã chạy ra ngoài.
. . .
Trong sân lớn Chu gia lạnh lẽo, gió rét gào thét.
"Bành!"
Đào Ninh ầm ầm ngã xuống đất, máu thịt trước ngực đều bị xé toạc, máu tươi trào ra điên cuồng.
Lâm Mang kéo đao chậm rãi đi về phía Chu Thế Tiến .
Chu Thế Tiến xoay người lui về sau, hét lớn: "Các ngươi còn đang chờ cái gì nữa? Còn không mau lên!"
"Cung phụng Chu gia đâu rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên có một kiếm chém tới từ ngoài sân.
Trong nháy mắt, tiếng gió dường như mạnh hơn.
Một bóng người mặc quần áo màu xám chất phác cầm kiếm bước tới, kiếm trong tay hắn dài hai thước một tấc, thân kiếm mỏng được đúc bằng huyền thiết, lộ ra hàn quang nhàn nhạt.
Nam tử áo xám khẽ xoay cổ tay, trường kiếm lóe lên nhanh như tia chớp, kiếm quang lập lòe, áp sát Lâm Mang.
Chu gia là hào tộc có lịch sử gần trăm năm, đương nhiên trong tộc sẽ nuôi dưỡng số lượng lớn môn khách giang hồ, trong đấy lại không thiếu võ giả Tiên Thiên.
Hình như trong sân có người nhận ra hắn, kinh hô: “Đó là Khoái Kiếm Từ Lãng!”