Trong thành.
Trang viên phía tây.
Nơi đây là trụ sở của Thiên Đao hội.
Thiên Đao Hội là một thế lực rất mạnh trong toàn bộ Nguyên Giang thành và tám trấn lân cận.
Người Thiên Đao hội thu nhận đều là nhân sĩ giang hồ, đồng thời còn mở võ quán tuyển chọn các đệ tử có tư chất.
Ba vị đương gia của Thiên Đao hội đều là Tiên Thiên cảnh, đủ để thấy sự phi phàm.
Trong nhã các lầu ba, đống than lửa đang cháy rực, mấy người trong phòng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Trước cửa sổ, một nam tử mặc thanh sam lẳng lặng nhìn tuyết rơi bên ngoài, đưa tay hứng lấy vài bông tuyết rơi,
Vóc người hắn hơi gầy gò, có lẽ do gió lạnh nên che miệng ho nhẹ một tiếng.
Trong khăn tay xuất hiện ít máu tươi.
Người này là Đại đao chủ của Thiên Đao Hội, Đoạt Mệnh Đao, Cơ Trường Khôn.
Ban đầu hắn một thân một mình đến đây, gây dựng lên cơ nghiệp Thiên Đao hội lớn như vầy.
Bên cạnh đống lửa, một vị nam tử cõng đao trên lưng cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nói: "Đại ca, ngươi vẫn còn lo chuyện kia sao?"
“Ta nói rồi, lo lắng làm cái gì, chẳng phải có lão tam đi đấy ư?”
“Haizz~” Cơ Trường Khôn than nhẹ một tiếng, xoay người lại, khàn giọng nói: "Đáng lẽ các ngươi không nên đáp ứng."
“Những năm qua chúng ta có thể phát triển là nhờ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của quan phủ."
Một người đi xuống từ gác mái, mặt mũi thanh tú giống đến tám phần với Cơ Trường Khôn.
“Cha, hai thúc cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
"Có Hỏa Linh Chi trăm năm là sẽ giải được hàn độc trên người ngươi."
Cơ Trường Khôn lắc lắc đầu, nhìn bầu trời tối tăm đầy sao ngoài cửa sổ, tâm tình nặng nề.
Hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
. . .
Tuyết rơi!
Trên bầu trời bỗng rơi xuống những bông tuyết.
Lâm Mang sắc mặt bình đạm, xoay người, vận chuyển Hắc Túc, nổi giận chém một nhát.
Trong mắt hán tử cầm đao lóe lên vẻ hoảng sợ, tại thời khắc nam tử cầm thương chết kia, hắn đã nảy sinh ý định rời đi rồi.
Ba vị Tiên Thiên!
Tổng cộng ba vị Tiên Thiên, vậy mà lại bị hắn chém giết một vị.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu, mới trôi qua bao lâu?
Sau lưng hắn chảy mồ hôi lạnh.
Chu gia mời bọn hắn tới để phụ trách lược trận, phòng ngừa vạn nhất.
Tuy chỉ là tập kích giết chết một vị Tiểu Kỳ, nhưng Chu gia vẫn không dám khinh thường, bởi vì bọn hắn biết rất rõ kết cục của mưu sát một vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ là gì.
Bọn hắn muốn không một chút sai sót.
Cao Viêm rút đao lùi lại, xoay người chạy đi.
Số tiền Chu gia cho không đủ để hắn bán mạng.
Thần sắc Lâm Mang hờ hững, trong mắt tràn ngập sát ý băng lãnh.
Lập tức nghiêng người về trước!
Cao Viêm thi triển khinh công, bước nhẹ cái đã cách xa mười thước.
Bước thêm vài bước đã cách xa mấy chục thước.
Hiện giờ, trong lòng hắn vô cùng vui mừng vì bản thân đã từng luyện một môn khinh công không tầm thường.
Đằng sau,
Hai mắt Lâm Mang gắt gao nhìn chằm chằm bóng người phía trước, dưới chân đã được những sợi tơ màu đen bao phủ hoàn toàn.
Hắn không biết khinh công, nhưng hắn đã luyện Hắc Túc đến viên mãn, tốc độ chạy của nó hoàn toàn không thua kém gì khinh công cả.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, đấy là âm thanh mặt đất nứt vỡ, kình phong như đao xẹt qua khuôn mặt.
Phía trước lập tức nhiều thêm một bóng người.
Tròng mắt Cao Viêm co rúc lại.
Bóng người Lâm Mang bay vút lên giống như một con hắc ưng to lớn, đao mang chém tới tạo thành một vệt màu vàng nhạt chói mắt.
“Keng!”
Theo sau vệt vàng ấy là tiếng nổ vang.
Cương đao thép ròng trong tay người đàn ông gãy lìa, mảnh vỡ văng tứ tung.
Đao khí chém qua bả vai người đàn ông, đao phong chém dọc xuống gây nên một vết thương trơn nhẵn.
Trong nháy mắt, Lâm Mang vung tay trái đánh ra Tồi Tâm chưởng.
Người đàn ông phát ra một tiếng thét đau đớn, đôi mắt tức khắc trợn tròn.
"Tồi Tâm...Chưởng!"
Trái tim trong cơ thể nổ tung!
Thân thể người đàn ông ngã thẳng tắp xuống mặt đất, bông tuyết bắn tung tóe.
【 Điểm năng lượng+1500 】
Khoảnh khắc ấy, tiếng gió lớn trong rừng như thể tắt lịm trong giây lát.
Ở đầu khác khu rừng, tiễn thủ độc nhãn nhanh chóng chạy về hướng xa xa.
Nội lực trong cơ thể Lâm Mang sôi trào hùng hồn, nội lực cuồn cuộn tiêu hao cực nhanh, hắn bắt đầu đuổi theo.
Bước xuống một bước, thân ảnh hắn mượn lực phản chấn của mặt đất bắn lên, xông thẳng tới.
Chiếc giày dưới chân hắn sớm đã nổ tung sạch sẽ, đôi chân trần đạp trên mặt đất.
Thân ảnh quỷ mị kéo tuyết rơi về phía sau, cuộn thành một đạo kình phong.
Tại nơi tối tăm này, hắn dường như có một loại cảm ngộ mới.
Bước ra một bước giống như ma quỷ vậy, dưới chân không cần mượn lực đã trực tiếp nhảy vụt hàng chục trượng, nhanh gấp mấy lần so với lúc trước.
Cái gọi là cảnh giới viên mãn của võ kỹ, chính là cảnh giới mà người sáng tạo nó đạt đến.
Nhưng hiện giờ, trong lòng Lâm Mang chợt ngộ ra một điều, dựa trên nền tảng của Hắc Túc kết hợp cùng thân pháp đi kèm của Bát Quái Chưởng.
Hắn lĩnh ngộ ra võ kỹ giành riêng cho mình.
Tấn Tiệp Như Phong (mau lẹ như gió) !
Đạp Tuyết Vô Ngân (đi trên tuyết không để lại dấu chân)!
Một bước là ba trượng, một bước nữa là chín trượng, ba bước là hai mươi bảy trượng.