Dư Thương Hải thu kiếm cực nhanh, âm thầm cảm thấy đáng tiếc cùng hối hận trong lòng.

Hắn biết rõ bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.

Chỉ thiếu một bước!

Ai có thể ngờ tên Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ tướng mạo bình thường này lại có thực lực mạnh như vậy.

Nhân vật bực này mà chỉ là một vị Tiểu kỳ!

Tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ cao như thế từ khi nào?

Một vị Tiên Thiên cảnh chỉ có thể làm một Tiểu Kỳ ư!

Tại địa giới Thanh Thành, chắc có mỗi Thiên Hộ kia là cùng cảnh giới với hắn thôi.

Phía sau,

Hơn chục con khoái mã nhanh chóng tiếp cận, ở trên con khoái mã dẫn đầu là một thân ảnh mặc Phi Ngư Phục màu đỏ thẫm.

Độ tuổi khoảng chừng ba mươi mấy, khuôn mặt lộ vẻ âm nhu, nhưng đôi mắt lại đặc biệt khí khái hào hùng.

Dư Thương Hải thu trường kiếm, ngầm cảnh giác trong lòng, lặng lẽ lui về sau.

Do hồi nãy hắn cảm nhận được chân khí hùng hồn tiếp cận nên mới đành bất đắc dĩ thu kiếm, không ngờ người tới lại là một đám Đông Xưởng.

"Xuy~"

Thân ảnh trên lưng ngựa kéo lấy dây cương, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Mang.

"Ta là Đề Đốc Ngự Mã Giám, Trần Củ!"

"Xin hỏi Cẩm Y Vệ nơi đây có phải thuộc Bách Hộ Sở Nguyên Giang Thành hay không?"

Tuy là thái giám, nhưng giọng của hắn lại không the thé mà còn tràn đầy hùng hồn.

Đồng tử Lâm Mang hơi co lại, vội chắp tay nói:

"Bách Hộ Sở Nguyên Giang thành, Tiểu Kỳ Lâm Mang bái kiến Trần công công."

Tuy hai bên không có quan hệ gì nhưng hắn không quá xa lạ với Ngự Mã giám. Đây chính là một trong mười hai giám, đứng sau mỗi Ti Lễ giám.

Bọn hắn thống lĩnh cấm quân tứ vệ quân, cai quản Tây Xưởng, là tâm phúc của hoàng đế.

Về phần Trần Củ này, hắn cũng có chút ấn tượng.

Đề Đốc Ngự Mã giám, chức vị này chỉ thua Chưởng Ấn Thái Giám, là chức vị ngũ phẩm.

Đồng cấp với Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, nhưng ngoại trừ Kinh Thành Trấn Phủ ti, bất cứ Thiên Hộ Thiên Hộ Sở nào gặp mặt cũng phải cho vài phần mặt mũi.

Trần Củ xoay người nhảy xuống ngựa, vẻ mặt ôn hoà nói:

"Lâm Tiểu Kỳ, nơi đây vừa xảy ra chuyện gì?"

Lâm Mang loé lên một tia dị sắc trong mắt, lớn tiếng đáp:

"Trần công công, một nhà Lâm Chấn Nam đã được ta cứu lấy nhưng Thanh Thành Tứ Tú phái Thanh Thành bắt cóc Lâm Chấn Nam, lại còn có ý định chặn giết Cẩm Y Vệ . Xin công công hãy trợ giúp bắt về xử án!"

Dư Thương Hải lập tức biến sắc, lớn tiếng nói:

"Thanh Thành Tứ Tú kia đã bị phái Thanh Thành ta xoá tên, sự tình lần này không liên quan đến phái Thanh Thành!"

Một số chuyện có thể làm vụng trộm, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra ánh sáng!

Nếu như tội danh chặn giết Cẩm Y Vệ được xác nhận, cơ nghiệp trăm năm của phái Thanh Thành liền bị huỷ đi trong chốc lát.

Tin tức này một khi truyền ra, triều đình nhất định sẽ cấp một cái công đạo cho Cẩm Y vệ và toàn bộ người trong thiên hạ.

Mưu sát Cẩm Y Vệ, đây chính là đại tội tru di cửu tộc!

"Hừ!" Lâm Mang hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

"Dư quán chủ, hồi nãy ngươi ra tay với ta,

Một kiếm kia không có nổi nửa điểm lưu tình!"

"Nếu không phải Trần công công đến đây, sợ rằng ngươi đã sớm hạ sát thủ?"

"Chứng cứ xác thực, ngươi còn có lời gì để nói?!"

Dư Thương Hải vội gấp gáp phủ nhận:

"Lâm đại nhân nói đùa, trước đó ta chỉ nhất thời ngứa nghề, chỉ muốn thử võ nghệ của Lâm đại nhân, tuyệt đối không có ý nào khác!"

"Lâm đại nhân quả nhiên là thiếu niên anh hùng, tuổi trẻ đã có thành tựu như vậy, thiên phú dị bẩm!"

Lâm Mang híp híp mắt nhìn Dư Thương Hải, trong mắt mang theo ý cười lạnh.

Nghĩ cứ kết thúc như thế ư?

Nào có chuyện dễ dàng vậy!

Trần Củ quay đầu nhìn về phía ba người Lâm Chấn Nam, hiếu kỳ nhìn thêm vài lần rồi thu lại ánh mắt.

Trần Củ ý vị thâm trường nói:

"Lâm đại nhân, không biết ngươi muốn xử lí như thế nào?"

Kẻ này quả thực có ý tứ.

Lời nói ban nãy cố tình chỉ ra Lâm Chấn Nam là do bọn hắn cứu, đây là đang muốn trao đổi?

Tuy có ý mượn uy của mình, nhưng lời nói không kiêu ngạo không tự ti, hành sự quả quyết, cũng không khiến người khác phản cảm.

Vả lại, một tên Tiên Thiên cảnh chỉ là Tiểu Kỳ, thật có ý tứ!

Lâm Mang nheo nheo mắt, cân nhắc trong lòng,

Mặc dù đã giải thích qua cho Trần Củ, biết rõ tên này khác với thái giám bình thường, nhưng hắn cũng không dám đánh cược có làm cho Trần Củ sinh ra bất mãn hay không.

Nếu không phải thực lực bản thân không đủ thì lúc này đã sớm chém tới một đao, cần gì phải xoắn xuýt như này.

Trong mắt Lâm Mang loé lên một tia sát ý!

"Phốc phốc~"

Một ánh đao lướt qua, đầu Hầu Nhân Anh đang ở một bên văng lên không trung.

"Đây chính là đáp án của ta!"

"Cẩm Y vệ là thân quân của Thiên Tử, tập sát Cẩm Y vệ chính là bất kính với Thiên Tử, đáng tội chết!"

Dứt lời, thân ảnh hắn du tẩu giữa rất nhiều các đệ tử phái Thanh Thành.

"Phốc Phốc Phốc~"

Từng cái đầu người văng tận trời cao, máu tươi bắn tung toé, chỉ để lại những cỗ thi thể không đầu.

Dư Thương Hải nhìn thấy vậy, khoé mắt như muốn nứt ra.

"Ngươi...!"

Thân ảnh vừa định di chuyển, nhưng liếc thấy Trần Củ thần sắc hài hước đang đứng bên, thầm chấn kinh trong lòng.

Tên khốn này lại ép ta xuất thủ!

Lửa giận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm, nhưng vẫn phải cố kìm nén.

Đệ tử phái Thanh Thành sao có thể cam tâm chờ chết?

Lần lượt rút kiếm.

Nhưng người mạnh nhất trong bọn hắn chỉ là Hậu Thiên lục trọng, ngăn cản kiểu gì nổi?

Lâm Mang cười lạnh trong lòng.

"Phốc~"

Theo đầu người cuối cùng bị đao chém bay, thi thể nằm la liệt khắp nơi, máu thịt be bét.

Dư Thương Hải nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play