Lúc này, bên ngoài tửu lâu.
Một bóng người mặc quần áo rách nát chống quải trượng thất tha thất thểu bước vào.
Bóng người ấy khom người làm lộ ra chiếc lưng gù, mặt mũi già nua đầy vết sẹo rỗ.
Ánh mắt của mọi người trong tửu điếm theo bản năng nhìn tới.
Nhưng sau khi trông thấy người mặc quần áo rách nát kia liền thu hồi ánh mắt.
Bóng người lưng gù kia liếc nhìn xung quanh rồi lảo đảo đi đến một cái bàn và ngồi xuống.
“Tiểu nhị!"
Bóng người kêu một tiếng, giọng nói có vẻ hơi khàn, rất nhanh có một tiểu nhị tửu lâu đi qua.
"Khách quan, ngài ăn gì?"
"Một vò rượu, một đĩa thịt gà!"
"Được!" Tiểu nhị vẩy vẩy cái khăn lông đặt trên vai, tươi cười xoay mình rời đi.
Lâm Mang cầm chén trà, ánh mắt thâm thúy quan sát bóng người lưng gù kia.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tửu lâu ban đầu yên tĩnh thì bây giờ đã ồn ào náo nhiệt thêm mấy phần.
Rất nhiều kẻ giang hồ thấp giọng tán gẫu với nhau, hầu hết câu chuyện đều liên quan với thảm án diệt môn Lâm gia.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn truyền tới từ trên đường phố ngoài tửu lâu.
"Lâm Chấn Nam chạy trốn tới ngoài trấn rồi! Mau đuổi theo!"
"Lâm Chấn Nam đang ở ngoài trấn, đừng để hắn chạy thoát!"
Tiếng hét lớn nàygiống như một hòn đà khuấy động ngàn đợt sóng, ảnh hưởng đến tâm thần mọi người.
Trên đường phố, vô số người giang hồ chen lấn lao về phía ngoài trấn.
Bên trong tửu lâu, đám người lúc trước còn ngồi yên thì hiện tại ngồi không nổi nữa, rối rít xông ra khỏi tửu lầu.
Vương Đại Thắng vội nói: "Đại nhân..."
Lâm Mang giơ tay lên, bình đạm nói: "Yên tâm ngồi đi."
Vương Đại Thắng khó hiểu trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Qua một hồi lâu, Lâm Mang quay đầu nhìn về bóng người lưng gù, nói sâu xa: "Không biết các hạ là ai, vì sao phải cố ý cải trang lối ăn mặc?"
Vương Đại Thắng kinh ngạc nhìn bóng người lưng gù ấy, lão gia hỏa này có vấn đề?
Yên lặng...
Lâm Mang đặt tay lên Tú Xuân Đao, lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi ngụy trang rất tốt, nhưng có một thứ ngươi sơ hở, đó chính là động tác ngươi ăn thịt ban nãy."
"Đó không phải thứ mà một ông lão bình thường nên có!"
Động tác của người này khi ăn cơm rõ ràng là thói quen sống trong nhung lụa lâu dài.
Đám người giang hồ sẽ không để ý nhiều như vậy.
Vả lại, ông lão bình thường căn bản sẽ không gọi thịt, trang phục của hắn trông cũng giống không đủ khả năng gọi thịt để ăn.
Nghe vậy ông lão lưng gù đứng dậy, cung kính nói: "Đại nhân con mắt tinh tường, tiểu nhân bội phục."
Trên mặt hắn nở một nụ cười, nói: "Tại hạ chỉ là một người giang hồ bình thường."
Tuy Lâm Mang đang cười nhưng nụ cười ấy lạnh lùng dị thường.
"Keng!"
Bỗng nhiên vang lên âm thanh trường đao rút khỏi vỏ.
Lâm Mang rút đao, toàn thân phát ra phong thái bá đạo không ai địch nổi phi đến.
Một đao chém ngang!
Lưỡi đao sắc bén lóe ra hàn quang lạnh lẽo.
Lúc này bóng người lưng gù sắc mặt đại biến, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vội dùng quải trượng trong tay ngăn cản.
“Bụp!”
Quải trượng gãy nát tại chỗ, y phục trước ngực bóng người lưng gù lập tức tan tành.
Nhưng vào lúc này, bóng người lưng gù bật người dậy sau khi ngã đổ mấy cái bàn ghế.
Trong nháy mắt , Cẩm Y Vệ xung quanh đồng thời rút đao.
Lâm Mang chĩa thẳng đao, cười lạnh nói: "Ở trước mặt bản quan còn dám nói láo, ngươi thật to gan!"
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai!"
Đôi mắt bóng người lưng gù tràn ngập sợ hãi, trực tiếp xoay người định xông ra khỏi tửu lâu.
Nhưng thân ảnh Lâm Mang nhanh hơn, giữa hai chân giữa xuất hiện một tầng tơ màu đen, bước tới một bước giống như khinh công dịch chuyển vậy.
Thân ảnh hắn mù mịt vô thường.
Bát Quái Chưởng!
Lúc xuất hưởng biến đổi khó lường, thật giả giao thoa, phối hợp cùng thuần dương nội lực mà Thuần Dương Vô Cực Công luyện ra, uy lực càng thêm vài phần bá đạo.
Một chưởng đấy tưởng chừng đơn giản, nhưng uy lực lại cực lớn.
Người nọ thậm chí còn chưa thấy rõ bóng người Lâm Mang, chỉ cảm thấy có một cổ chưởng lực bá đạo ập thẳng vào mặt, hô hấp trở nên ngưng trệ.
Trong lúc gấp gáp, đành phải vỗ một chưởng va chạm lại!
"Bành!"
Bàn tay bóng người lưng gù đứt lìa, bay ngược ra rồi rơi xuống mặt đất.
"Phốc!"
Vừa phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Mang đã rút đao kề vào cổ hắn.
"Chớ động đậy!"
Lâm Mang phân phó: "Xé mặt nạ da người của hắn ra."
Vương Đại Thắng thoáng kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay sờ về hướng bóng người lưng gù, kéo một cái thật mạnh trên mặt hắn.
Theo mặt nạ da người bị kéo, một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi lộ ra trước mắt mọi người.
Hiện giờ, trên mặt hắn vẫn sót lại chút cảm xúc kinh hãi.
Lâm Mang hờ hững nói: "Nói đi, ta nghĩ ngươi hẳn cũng không muốn đi đại lao của Cẩm Y Vệ."
Hắn hơi dùng sức lên thanh đao đang kề trên cổ, cắt ra một vết máu nông.
"Khoan!"
"Ta nói!"
"Ta là một trong Thanh Thành Tứ Tú, La Nhân Kiệt."
"Thanh Thành Tứ Thú?" Lâm Mang hơi kinh ngạc.
"Là Thanh Thành Tứ Tú..." La Nhân Kiệt thấp giọng nói.
Lâm Mang thầm suy tư trong lòng một phen, cúi đầu nhìn xuống La Nhân Kiệt, hỏi: “Lâm Chấn Nam có phải bị các ngươi nhốt lại rồi hay không?”
Tròng mắt La Nhân Kiệt co rúc lại.
Lâm Mang cười, lẩm bẩm: "Xem ra quả nhiên ta đoán không sai."
Phái Thanh Thành giỏi về thay đổi khuôn mặt, thuật dịch dung đương nhiên sẽ không kém.
Nhưng muốn ngụy trang chính xác thành người khác đâu có dễ dàng như vậy.
Ánh mắt, khí chất, giọng nói, những thứ này không dễ bắt chước được.
Quan trọng là giọng ngươi mang đậm chất Tứ Xuyên, còn giả bộ ở đây làm gì!
La Nhân Kiệt cải trang trà trộn vào nơi này, nhất định là có mưu đồ.
Tốn công tốn sức dịch dung như vậy, mà khi nghe thấy tin tức của Lâm Chấn Nam ngoài kia lại không rời đi, mục đích của hắn rõ rành rành.
Ha ha!
Hay cho chiêu điệu hổ ly sơn!
Nếu bị những người khác biết Lâm Chấn Nam đang ở đây, đối mặt với nhiều kẻ giang hồ như thế, bọn hắn sẽ không thể dẫn người rời đi an toàn.
Cố ý tung tin Lâm Chấn Nam ở ngoài trấn để dụ đám người giang hồ rời đi, sau đó lặng lẽ mang Lâm Chấn Nam đi khỏi, quả là một mưu kế hay.
Lâm Mang cúi đầu nhìn xuống La Nhân Kiệt, lạnh lùng nói: "Lâm Chấn Nam ở đâu?"
Cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ trên cổ, tâm thần La Nhân Kiệt khủng hoảng, không giấu giếm nổi, đành phải vội vàng nói: "Trên lầu, căn phòng thứ ba bên tay trái."
Lâm Mang vung tay lên, Vương Đại Thắng đứng kế bên hiểu ý, dẫn người ngang ngược xông lên lầu.
Trực tiếp đá một cú mạnh phá cửa, tiếp đó dẫn một đám Cẩm y vệ xông vào trong.
Nhưng sắc mặt hắn lập tức khó coi, liền đi xuống.
"Đại nhân, người chạy mất rồi, nhưng cửa sổ mở, hẳn là mới rời đi không lâu."
Lâm Mang liếc La Nhân Kiệt đang hơi sợ hãi, Tú Xuân Đao trong tay chợt lóe lên.
"Phốc!"
Máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu người tràn đầy vẻ không cam lòng văng lên không trung.
【 Điểm năng lượng +900 】
. . .
Bước ra ngoài tửu lầu, Vương Đại Thắng quan sát dấu vết tại hiện trường một phen, ôm quyền nói: "Đại nhân, dựa theo dấu vết tại hiện trường, bọn hắn đi về hướng đông."
Bọn hắn nhận qua huấn luyện chính thống nhất, điều tra trinh sát, lần theo dấu vết chính là chuyện bọn hắn am hiểu nhất.
Lâm Mang leo lên ngựa, kéo lấy giây cương, quát lớn: "Đuổi theo! !"
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn.
Vương Đại Thắng giơ lệnh bài chợt quát: "Cẩm Y Vệ thi hành án, những người không có phận sự lui hết ra!"
Bên ngoài trấn Hương Lăng.
Một chiếc xe ngựa lao như điên, người đánh xe không ngừng dùng roi quất lên lưng ngựa, để lại trên lưng nó những dấu roi đỏ tươi.
"Giá ~ "
"Giá giá ~ "
Nhốt trong xe ngựa chính là một nhà Lâm Chấn Nam.
"Nhanh, nhanh hơn nữa!"
Hầu Nhân Anh một trong Thanh Thành Tứ Tú không ngừng thúc giục.
Hồng Nhân Hùng liên tục quất vào lưng ngựa, từng dòng mồ hôi lạnh chảy hai bên thái dương.
"Ta nhanh lắm rồi!"
"Đáng chết!"
"Sao đám Cẩm Y Vệ lại biết mà tìm tới!"
Nếu không phải bọn hắn chạy trốn kịp thời, thì sợ rằng hiện giờ đã sớm bị Cẩm Y Vệ phát hiện.
Đúng lúc này, đằng sau dấy lên một trận bụi mù, truyền tới tiếng vó ngựa hùng dũng vang dội.
Trong bụi mù cuồn cuộn, mười mấy bóng người cưỡi ngựa hiện lên.
Hầu Nhân Anh vội vã quay đầu liếc nhìn, tròng mắt chợt co rúc lại.
"Không ổn! Là Cẩm Y Vệ!"
Lâm Mang nhìn thấy chiếc xe ngựa đang lao nhanh phía trước từ xa, thần sắc nghiêm túc, thúc giục: "Đuổi theo!"
Hắn không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của Lâm gia, nhưng chuyện này liên quan đến công trạng của hắn nên tuyệt đối không thể để cho bọn hắn rời đi.
Xe ngựa chở nặng, di chuyển chậm chạp, rất nhanh đã bị đuổi kịp.
"Cẩm Y Vệ thi hành án, dừng xe!" Lâm Mang quát lớn một tiếng.
Hồng Nhân Hùng đánh xe hoàn toàn không có ý định dùng lại.
Trong mắt Lâm Mang lóe lên một tia ý lạnh.
Thời điểm đến gần xe ngựa, hắn thúc mạnh vào bụng ngựa một cái, toàn thân bay vọt lên rồi đáp xuống nóc xe ngựa.
“Tằng!”
Hắn rút đao nổi giận chém xuống.
Nội lực thuần dương nóng bỏng dâng trào, một tầng đao khí màu vàng nhàn nhạt bám lên đao mang.
Vẻ mặt Hồng Nhân Hùng kinh hãi, hắn không ngờ người này lại trực tiếp động thủ, trong lúc gấp gáp liền rút kiếm ngăn cản.
Nhưng trong khoảnh khắc đao kiếm va nhau đó, hắn liền hối hận.
Một cỗ lực lượng cương mãnh vô song tấn công tới ép cho thanh kiếm trong tay hắn khẽ run lên, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) đứt ra một vết máu lớn.
Đến khi trông thấy đao khí màu vàng nhạt bám trên Tú Xuân Đao, hắn cả kinh nói: “Chân Khí Cảnh?”
Nhưng hắn rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này, bởi vì chân khí kia quá mức mỏng manh.
Ngay sau đó, Lâm Mang xoay mình nhảy xuống từ nóc xe ngựa, đạp một cước về phía Hồng Nhân Hùng, đồng thời vung đao chém vào càng xe.
"Bành!"
Hồng Nhân Hùng bị trúng một cước này, cả người bay ngược vào bên trong xe ngựa.
Hai con ngựa chạy về phía trước, còn cỗ xe không được khống chế nhanh chóng ngã trượt xuống mặt đất.
Hầu Nhân Anh cùng mấy vị đệ tử Phái Thanh Thành dẫn theo ba cha con Lâm Chấn Nam lao thẳng ra khỏi xe, xe ngựa lật đổ bên đường.