Bầu không khí tại hiện trường nhất thời lạnh xuống.

Đào Ninh thần sắc âm trầm, cau mày nói: "Ngươi muốn lời giải thích gì?”

“Đây chẳng qua là một hiểu lầm, sao ngươi cứ níu lấy không buông?"

Đổng Văn Sơn dù sao cũng là tâm phúc của hắn, nếu như không có bảo hộ chút, sau này thủ hạ sẽ nhìn hắn như thế nào?

Đột nhiên, một giọng nói mười phần trung khí truyền đến từ bên ngoài đình viện:

"Đổng Văn Sơn ác ý mưu hại đồng liêu, phẩm hạnh không đoan chính, thu lại chức vị Tiểu Kỳ của hắn!"

Sát theo đó, một đạo thân ảnh khôi ngô từ ngoài viện bước đến, long hành hổ bộ.

"Bái kiến Bách Hộ đại nhân!"

Mọi người cả kinh, lần lượt chắp tay hành lễ.

Đổng Văn Sơn biến sắc, lập tức quỳ xuống, cầu khẩn nói:

"Đại nhân, ta sai!”

“Là ta bị lòng tham che mờ mắt, là ta đố kỵ với Lâm đại nhân, ta không nên vu cáo hãm hại Lâm đại nhân!"

Ở trước mặt Trần Thiên Khôi, hắn không dám hoa ngôn xảo biện chút nào.

Đứng trước Đổng Văn Sơn đang cầu xin tha thứ, Trần Thiên Khôi vẫn lạnh lùng dị thường, quan sát Đổng Văn Sơn quỳ xuống đất cầu xin, lạnh lùng nói:

"Trong Cẩm Y Vệ ta, giết hại, mưu hại đồng liêu chính là tội lớn, ngươi hẳn là biết rõ.”

“Biết rõ mà còn dám làm ra sự tình bẩn thỉu như thế, là không đặt luật pháp Cẩm Y Vệ vào trong mắt ư!”

"Hay là nói, ngươi căn bản không đặt Bách Hộ ta vào trong mắt!"

Đổng Văn Sơn tâm thần thất kinh, hoảng loạn nói:

"Đại nhân, tiểu nhân tuyệt không dám có ý như vậy a!"

Đào Ninh chần chờ trong giây lát, vẫn cắn răng đứng ra:

"Đại nhân, niệm tình Đổng Văn Sơn vi phạm lần đầu, vẫn mong đại nhân bỏ qua cho hắn lần này! Bằng không để hắn nhận lỗi với Lâm Tiểu Kỳ, sau đó lại nhận năm mươi trượng, đại nhân thấy thế nào?"

Đổng Văn Sơn hiện lên một tia chờ đợi trong mắt.

Trần Thiên Khôi chưa đáp ứng ngay mà quay đầu nhìn về phía Lâm Mang, hỏi:

"Lâm Mang, chuyện lần này ngươi là người bị hại, ngươi có ý kiến gì?"

Chuyện lần này là lớn hay nhỏ, vẫn phải chờ quyết định của Lâm Mang.

Lâm Mang cúi đầu nhìn qua Đổng Văn Sơn, âm thầm cười lạnh, sau đó ôm quyền hô lớn:

"Đại nhân minh giám!”

“Đổng Văn Sơn mưu hại đồng liêu, có ý đồ vu oan, ta nghi ngờ sau lưng hắn nhất định có người sai khiến.

"Mặt khác, ta điều tra được có rất nhiều tài sản riêng đứng tên Đổng Văn Sơn, ta hoài nghi số tài sản riêng này lai lịch bất chính, rất có khả năng Đổng Văn Sơn dùng quyền mưu lợi cá nhân. Mong đại nhân nghiêm tra!"

Hắn xưa nay làm việc, không làm thì thôi, nếu đã làm thì nhất định phải làm cho trót!

"Ngươi..." Đổng Văn Sơn sắc mặt đại biến, trong mắt loé lên một tia hận ý, mở miệng nói tiếp:

"Lâm đại nhân, chuyện trước đó là ta sai, ta nguyện ý nhận lỗi với ngươi.”

“Về phần chuyện tài sản riêng mà Lâm đại nhân vừa nói, quả thực không hề có a!"

Đổng Văn Sơn biết rõ bản thân tuyệt đối không thể để mất chức quan Tiểu kỳ.

Một khi không còn thân phận này, hắn sẽ chẳng là thứ gì hết.

Càng khiến hắn hoảng sợ chính là nếu những việc hắn từng làm bị phanh phui ra, chắc chắn sẽ là tội chết.

Lâm Mang phất tay áo hất Đổng Văn Sơn ra, hừ lạnh một tiếng:

"Đổng đại nhân, thời điểm ngươi mưu hại ta nhận hối lộ, liệu có từng nghĩ tới ta một chút không?"

"Nếu như tội danh ấy thành thật, ta sẽ ra sao?"

"Huống chi... Cẩm Y Vệ luật pháp nghiêm minh, sao ta có thể cố tình vi phạm."

Đổng Văn Sơn ngồi bệt trên mặt đất, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Đào Ninh khẽ đổi sắc mặt, đang muốn mở miệng thì Trần Thiên Khôi giơ tay lên nói:

"Ngươi không cần giải thích cho hắn."

"Từ hôm nay, Cẩm Y Vệ dưới trướng Đổng Văn Sơn sẽ do Lâm Mang tạm thời quản lí. Còn chuyện tài sản riêng của Đổng Văn Sơn, cũng do Lâm Mang phụ trách luôn."

Đào Ninh lộ sự ngạc nhiên trong mắt, không cam lòng đáp: "Vâng."

Lâm Mang cười cười bí hiểm.

Nhìn Trần Thiên Khôi rời đi, thần sắc mọi người trong sân không khỏi hiện lên vẻ khác thường.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Bách Hộ đại nhân hình như đặc biệt chiếu cố Lâm Mang.

Theo tính tình Bách Hộ đại nhân lúc trước, hắn đều mở một mắt nhắm một mắt với rất nhiều chuyện bên trong Bách Hộ Sở.

Nhưng lại nhiều lần ra mặt trên sự việc của Lâm tiểu kỳ, điều này không khỏi khiến bọn họ nghĩ ngợi.

"Hừ" Đào Ninh lạnh lùng trừng Lâm Mang, giận dữ phất tay áo rời đi.

"Đại nhân..!"

Đổng Văn Sơn triệt để hoảng sợ, muốn mở miệng gọi Đào Ninh lại.

Lâm Mang lạnh lùng nói:

"Người đâu, đem Đổng đại nhân đi Chiếu Ngục!"

"Kê biên toàn bộ tài sản đứng tên Đổng Văn Sơn."

"Rõ!"

Đổng Văn Sơn trợn tròn đôi mắt, gầm gừ nói:

"Lâm Mang, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Hắn biết rõ, đời mình coi như xong...

Đôi mắt Lâm Mang lộ vẻ mỉa mai, chỉ sợ ngươi ngay cả quỷ cũng không làm nổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play