Bên trong tửu lâu.
Vương Đại Thắng xách đao đi vào, ôm quyền nói: “Đại nhân, đã mang người ra, chỉ là…”
Lâm Mang khẽ nhíu mày, đặt ly rượu xuống, hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Vương Đại Thắng liếc nhìn Vương Khôn ở cạnh bàn án, tiếp tục nói: "Gân tay gân chân của huynh đệ Vương bang chủ đã bị đứt, võ công cũng phế luôn."
Vương Khôn rùng mình, cái tay đang cầm chén rượu hơi run nhẹ.
Rất nhanh đứng dậy chắp tay về hướng Vương Đại Thắng nói biết ơn: “Nghiệt chướng kia có thể còn sống là được rồi, đã làm phiền đại nhân đi một chuyến.”
Lâm Mang nhìn nhìn Vương Khôn, trầm ngâm nói: “Là ngục tốt làm sao?”
"Không phải." Vương Đại Thắng lắc đầu nói: "Là người Chu gia gây nên."
Lâm Mang sáng tỏ trong lòng, đứng lên nói: “Vương bang chủ, hôm nay đa tạ khoản đãi, nếu lệnh đệ đã ra ngục thì kế tiếp hãy mời y sư chẩn đoán bệnh cho hắn."
“Bản quan còn cần xử lý vụ án, cáo từ trước.”
Vương Khôn đứng dậy cúi người thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ đại nhân!"
“Đại ân đại đức của đại nhân, tiểu nhân suốt đời không quên!”
Lâm Mang lắc đầu, dẫn bọn Cẩm Y Vệ rời khỏi tửu lầu.
. . .
Trở lại trong Bách Hộ Sở, Lâm Mang lấy hộp gỗ Vương Khôn tặng ra, bên trong đặt khoảng chừng hai ngàn lượng ngân phiếu.
Hai lần liên tiếp, sợ rằng vốn liếng của Vương Khôn gần bị khoét sạch rồi.
Dã Lang Bang chẳng qua là bang phái côn đồ lưu manh, thường ngày sinh sống dựa vào phí bảo kê, còn phải biếu quà cho nha dịch tuần phố, tiền lời sau cùng kỳ thực không dư được bao nhiêu.
Một cửa tiệm bình thường đóng năm lượng tiền mỗi tháng, thu nhập một tháng cũng chỉ mấy trăm lượng.
“Hệ thống, nạp điểm!”
Hai ngàn lượng cũng là một khoản thu hoạch không nhỏ đối với hắn.
Nhớ ngày trước, trên dưới toàn thân hắn cộng lại cũng không quá năm mươi lượng.
【 Họ tên 】 : Lâm mang
【 Thân phận 】 : Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ
【 Cảnh giới 】 : Tiên Thiên (tiền kỳ)
【 Công pháp 】 : Thiết Bố Sam (viên mãn), Thuần Dương Vô Cực Công (tứ trọng)
【 Vũ kỹ 】 : Kim Ô Đao Pháp (viên mãn)
【 Năng lượng 】 : 3200
Tâm niệm vừa động, trực tiếp nhấn tại trên Thuần Dương Vô Cực Công.
“Điểm năng lượng -1500”
Nội lực trong cơ thể tức khắc tăng vọt rất nhiều, một luồng nước ấm chạy qua giữa tứ chi trăm xương.
"Tiên Thiên trung kỳ!"
Vẻ mặt Lâm Mang mừng thầm.
“Đáng tiếc, phẩm giai Thuần Dương Vô Cực Công này quá thấp, nhiều nhất chỉ có thể đạt tới Chân Khí cảnh, có lẽ phải sớm ngày trở về kinh thành mới được.”
“Tuy nhiên vẫn có thể chọn mấy môn võ kỹ nữa.”
Ngay sau đó đứng dậy đi Công Pháp các.
. . .
Đại viện Dã Lang Bang.
Trong một gian phòng, nhìn nam tử quấn vải gạt cả người nằm trên giường, vẻ mặt Vương Khôn tràn ngập sự đau lòng.
Dù ngoài miệng có ghét bỏ thế nào nhưng xương cắt rồi vẫn còn gân nối lại, bọn hắn vẫn là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm.
“Khụ khụ!”
Trên giường nhỏ, Vương Liệt cười nói: "Đại huynh, lần này vì cứu ta tiêu tốn không ít tiền bạc a."
“Chỉ là đại huynh, ngươi làm sao bấu víu quan hệ được với Cẩm Y Vệ vậy?”
Có thể nhờ Cẩm Y Vệ cứu người ra từ trong đại lao, năng lực liếm người của vị đại huynh mình quả thực càng ngày càng khiến người ta bội phục.
Vương Khôn tức giận nói: "Ngươi còn cười nữa à!"
"Ngươi có biết, lần này hung hiểm cỡ nào không!"
“Nói cho ta biết ngươi tự dưng trêu chọc Chu gia làm gì?"
Vương Liệt lắc đầu đáp: "Đại huynh, ngươi có chỗ không biết, công tử Chu gia kia cưỡng cướp dân nữ, ra lệnh đầy tớ hung ác đá chết ông lão tuổi hơn sáu mươi, một nhà già trẻ ông lão kể cả trẻ con năm tuổi cũng không may mắn thoát khỏi, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."
“Haizz~” Vương Khôn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Chu gia thế lớn, không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc nổi a."
Tuy hắn quản lý côn đồ lưu manh trên phố, cũng không nhận mình là hạng người tốt lành gì nhưng hắn tuyệt không bao giờ làm chuyện ức hiếp người bần cùng khốn khổ.
Nói một câu tự phụ, nếu trong thành không có Dã Lang Bang, không có Vương Khôn hắn thì không biết có bao nhiêu người xưng vương xưng bá nữa!
Sợ rằng trên đường phố hôm nay đã sớm là bang phái hỗn chiến, chém giết vô số rồi.
Những bách tính vô tri kia chỉ biết Dã Lang Bang bọn hắn thu phí bảo kê, nhưng chưa từng nghĩ tới nếu không có bọn hắn, bang phái khác sẽ còn bóc lột ác hơn.
“Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe." Vương Khôn đứng dậy định rời đi.
Sự việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô dụng.
"Đại huynh, khoan đã!"
Vương Liệt giãy dụa đứng dậy, nhìn về phía Vương Khôn, cười khổ nói: "Đại huynh, ngươi có biết tại sao bọn hắn làm đứt gân tay gân chân ta không."
Vương Khôn ngẩn ra, giữa chân mày hiện lên vẻ nghi hoặc.
Vương Liệt cười lạnh nói: "Chu gia kia có một võ sư nhận ra võ công ta sử dụng."
"Bọn hắn muốn ép hỏi bí tịch Bát Quái Đao với Bát Quái Chưởng của Vương gia ta."
“Mặc dù hôm nay ta thoát khốn nhưng Chu gia nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, không bằng đại huynh rời thành trong đêm, có lẽ mới có nổi một cơ hội sống, cũng không đến mức huyệt mạch Vương gia ta bị đoạn tuyệt.”
Sắc mặt Vương Khôn hơi đổi.
Hồi lâu, xoay người nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này ta sẽ xử lý."
Dứt lời, xoay người ra khỏi phòng.
Vương Khôn đi xuống một gian mật thất dưới lòng đất, trong mật thất u ám, ánh nến chập chờn bất định.
Tại góc mật thất đặt một tấm bài vị bằng gỗ —Linh vị của gia phụ Vương Kiếm Anh.
Vương Khôn khom lưng cúi đầu lạy, nhìn bài vị, nghiêm mặt nói: “Cha, hài nhi hôm nay phải bất hiếu!”
Đứng dậy chộp lấy bài vị, mạnh mẽ đập gãy.
“Bành!”
Bên trong bài vị bị vỡ, rơi ra hai miếng vải xếp chồng lên nhau.
Nhặt miếng vải trên mặt đất lên, Vương Khôn cười lạnh nói: "Chu gia ngươi đánh đứt gân chân huynh đệ ta, còn muốn mưu đoạt tổ truyền bí tịch nhà ta nữa, mơ tưởng hão huyền!"
Thu đồ vật vào trong ngực, Vương Khôn gọi các hảo thủ trong bang đến, vội vã lái xe ngựa tới Bách Hộ Sở.
. . .
Công Pháp Các.
Lâm Mang tìm kiếm một vòng cũng không tìm thấy môn võ kỹ đặc biệt nào khiến hắn hài lòng.
Phần lớn đều là từ cửu phẩm đến bát phẩm, võ kỹ có thể đạt đến thất phẩm ít lại càng ít.
Đây còn là ở trong Cẩm Y Vệ, nếu như đổi thành nơi khác e là ngay cả mấy thứ này cũng không có.
Bất đắc dĩ, đành phải chọn cái tốt nhất trong những cái bình thường, chọn tàm tạm vậy thôi.
Lâm Mang lật một võ kỹ trên tay, lẩm bẩm: “Ngươi được.”
《 Hắc Túc 》 , Bát Phẩm hạ.
Đây là một bộ võ kỹ chuyên về tốc độ, luyện nó tới đại thành sẽ tăng tốc độ lên gấp mấy lần, càng nghe nói có thể ngày đi ngàn dặm.
Loại võ kỹ chuyên về tốc độ này cũng chỉ có ba bộ trong toàn Công Pháp Các, mà đây là bộ có phẩm giai cao nhất trong đó.
Và đây cũng là bộ khó luyện nhất trong ba bộ, trong Cẩm Y Vệ hầu như không ai nguyện ý luyện nó.
Nhưng đối với Lâm Mang mà nói, vấn đề này hiển nhiên không tồn tại.
Ngược lại tại đây có rất nhiều các loại võ kỹ về quyền, đao.
Ngoài ra, trong tay hắn còn có một bộ 《 Mê Ảnh Quyền 》 , cũng thuộc Bát Phẩm hạ.
Cái tên nghe không tệ nhưng uy lực lại bình thường.
So với quyền pháp thì hắn thích đao pháp hơn, dũng mãnh cương tiến, dứt khoát nhanh gọn.
Hắn làm vậy là để đề phòng ngộ nhỡ ngày nào đó Tú Xuân Đao bay khỏi người, chưa đến nỗi thiếu thủ đoạn chiến đấu.
Bỗng lúc này, Vương Đại Thắng vội vàng chạy tới từ bên ngoài Công Pháp Các, thần sắc lo lắng nói: "Đại nhân,Vương Khôn tới."
"Tới thì tới thôi, ngươi lo lắng như thế làm gì?"
"Nhưng hắn tới đây làm gì?"
Vương Đại Thắng cười khổ nói: "Đại nhân, hắn vừa đến cổng Bách Hộ Sở đã bị Đổng đại nhân chặn lại."
"Ta sợ xảy ra chuyện nên mới vội vàng chạy đến bẩm báo đại nhân."
Lâm Mang buông cuốn sách trên tay xuống, một tay chống đao, xoay người nói: "Đi, đi xem một chút."
. . .
“Quỳ xuống!”
Đổng Văn Sơn bước vào trong phòng, xoay người gầm lên giận dữ.
Vương Khôn đi theo sau lưng thấp thỏm trong lòng, một mặt mông lung quỳ xuống.
Đổng Văn Sơn ngồi nghênh ngang trên ghế thái sư, híp mắt đánh giá Vương Khôn quỳ dưới đất, trầm giọng nói: “Nói, ngươi lén la lén lút bên ngoài Bách Hộ Sở là có ý gì? Có phải định ăn trộm cơ mật hay không?”
Vương Khôn chợt biến sắc, hô lớn: “Oan uổng quá đại nhân, tiểu nhân là tới tìm Lâm đại nhân ạ.”
Người ngoài đương nhiên không biết các chuyện phe phái tranh đấu trong Bách Hộ Sở.
Đổng Văn Sơn cười khẩy trong lòng.
Hắn đã sớm phái người đi điều tra nên hiển nhiên biết rõ tên này qua lại rất gần với Lâm Mang kia.
Nếu như không phải vậy, hắn cũng sẽ không có ý dẫn tới đây.
Hừ!
Thật khiến cho Cẩm Y Vệ mất mặt, lại cấu kết chung một chỗ cùng đám côn đồ lưu manh này.
“Ồ?” Đổng Văn Sơn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ngươi tìm Lâm Tiểu Kỳ có chuyện gì?”
“Lâm Tiểu Kỳ hiện không ở trong Bách Hộ Sở, nếu có chuyện quan trong gì cần nói thì ngươi có thể nói cho ta, ta có thể thay mặt chuyển lời.”
Vương Khôn chần chờ chốc lát, cười cười nói: "Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là lần trước Lâm đại nhân ăn cơm để quên một ít thứ, ta mang tới cho Lâm đại nhân."
Tuy Vương Khôn không biết mối quan hệ ăn thua trong Cẩm Y Vệ, nhưng hắn cũng để ý.
Đổng Văn Sơn cười híp mắt nói: "Đưa đồ cho ta, sau đó ngươi có thể đi về."
"Đây là trọng địa của Cẩm Y Vệ, liên quan đến các loại tin tức vụ án, ngươi hẳn hiểu rõ lợi hại bên trong."
Vương Khôn lộ vẻ do dự.
"Hả ?" Trên mặt Đổng Văn Sơn hiện lên chút lệ khí, lạnh giọng nói: "Thế nào? Ngươi không tin bản quan sao?"
"Không dám!" Vương Khôn vội đáp một tiếng, đưa tay lấy một cái hộp nhỏ ra từ trong ngực.
Đổng Văn Sơn nhận lấy hộp nhỏ, trực tiếp mở nó ra, không đợi Vương Khôn rời đi liền phẫn nộ quát: "Người đâu !"
"Bắt người này lại cho ta!"
Hai vị cẩm y lực sĩ ngoài cửa lập tức rút đao, sống đao nện lên phần lưng Vương Không khiến hắn quỳ xuống đất.
Vương Khôn ho ra một ngụm máu, vội nói: “Đại nhân tha mạng, không biết tiểu nhân phạm phải chuyện gì?”
"Chuyện gì?" Đổng Văn Sơn cười lạnh một tiếng, chỉ vào cái hộp trên bàn, lạnh lùng nói: "Hối lộ Cẩm Y Vệ, đánh gậy hai trăm lần, lưu đày sung quân!"