Tôi học theo cách chị hay dỗ tôi khi còn nhỏ, hát bài đồng d.a.o thuở ấu thơ.

 

"Chim nhạn bé xếp thành hàng, sau lưng có một em gái nhỏ. Chị nhạn ơi, bay từ từ, nhạn em ơi, nhanh mà đuổi, chúng ta đoàn kết lại, chẳng ai rớt lại đâu…"

 

9

 

Hai mươi năm trước, tôi đã dũng cảm tranh đấu một lần, và lần đó tôi đã thành công, thuận lợi bước vào công ty.

 

Trong suốt hai mươi năm qua, tôi đã cài người của mình vào các chi nhánh công ty, từng bước lấy lại mọi thứ, cho đến hôm nay, tôi cuối cùng đã đủ tư cách để đứng ở đây một lần nữa.

 

Giờ đây, những gì tôi nắm trong tay nhiều hơn rất nhiều so với hai mươi năm trước.

 

Trước mặt các trưởng bối trong gia tộc, Triệu Tân dứt khoát từ chối.

 

"Tiểu Thẩm, yêu cầu của cháu ta không thể chấp nhận."

 

Tôi chậm rãi chỉnh lại lời ông: "Bác à, bác lại quên rồi, tôi không còn là Thẩm Thấm nữa, tôi là Triệu Cẩn."

 

Triệu Tân tức đến mức râu gần như dựng đứng lên.

 

Ông năm nay đã sáu mươi tám tuổi, với cơ thể yếu đuối từ nhỏ cũng coi như sống lâu rồi.

 

Mẹ tôi khỏe mạnh nhưng lại qua đời khi còn trẻ.

 

Ông thì bẩm sinh yếu nhưng sống gần bảy mươi tuổi.

 

Kẻ ác thọ lâu, người hiền lại yểu mệnh.

 

Thật châm biếm biết bao!

 

"Cháu kéo bè kéo cánh trong công ty thì thôi, chuyện truyền thừa huyết thống của gia tộc không đến lượt cháu làm loạn."



 

"Cháu không có khả năng sinh con trai, đi cướp con của người khác thì tính là gì, chúng ta không đồng ý."

 

Tôi nhấc mi mắt: "Bác à, những lời mạnh mẽ thế này bác nên nói từ hai mươi năm trước rồi chứ."

 

Các trưởng bối bắt đầu bàn tán xôn xao.

 

Một ông chú họ xa già nua bắt đầu oán trách bác tôi: "A Tân, hai mươi năm trước không nên đồng ý cho nó tuyển rể, giờ nó rõ ràng muốn cưỡi đầu cưỡi cổ anh đấy."

 

Tôi nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: "Phải rồi, lỗi là do bác tôi, mọi người nói xem tại sao bác lại đồng ý cho tôi tuyển rể hai mươi năm trước nhỉ?"

 

Mọi người lại quay mũi nhọn về phía bác tôi, cuộc họp trở nên căng thẳng như dây đàn.

 

Tôi nhắm thời điểm, ra hiệu cho một người.

 

Chỉ một lát sau, một vị trưởng bối đứng ra hòa giải: "Bây giờ tranh cãi thế này cũng vô ích, những đóng góp của Tiểu Cẩn cho công ty mấy năm qua ai cũng thấy, không thể lờ đi yêu cầu của cô ấy."

 

Ông ta lại quay sang tôi, giọng có phần trách móc: "Nhưng Tiểu Cẩn lần này con thật sự đã làm sai, Chu Vũ hành động không đúng mực, sao con lại để cho anh ta mang người phụ nữ bên ngoài về nhà? Tôi đã tìm hiểu rồi, cô gái đó còn là bạn học của Linh Linh, nếu con nuôi con của cô ấy, thì Linh Linh sẽ nghĩ thế nào đây."

 

Cả hai bên đều nhận một cái bạt tai, trông có vẻ rất công bằng.

 

"Hay là thế này, mọi người mỗi bên nhượng bộ một bước, cho phép Linh Linh được vào gia phả, tuy là con gái nhưng dù sao cũng là con cháu họ Triệu."

 

Lời này vừa dứt, cả phòng lặng ngắt, sau đó là tiếng phản đối.

 

"Không thể như vậy, hai mươi năm trước đã phá vỡ quy tắc của tổ tiên rồi."

 

Một số trưởng bối trong gia tộc cũng đứng ra nói đỡ cho tôi.

 

Người vì của mà chết, chim vì mồi mà vong.

 



Dù sao mấy năm qua tôi cho họ quá nhiều lợi ích.

 

"Hừ, lúc chia cổ tức vào dịp Tết, anh nhận tiền từ công ty của Tiểu Cẩn, sao tôi không nghe thấy anh nói dùng tiền của phụ nữ là phạm quy?"

 

"Cháu trai anh năm ngoái đụng xe, gây chuyện lớn, chẳng phải nhờ Tiểu Cẩn giải quyết giúp sao?"

 

"Ăn hôi của người ta rồi lại đá người ta đi, tính toán thật khôn ngoan."

 

Cuối cùng, hai bên không thể thỏa thuận, mỗi người nhượng bộ một chút.

 

Vừa hay đúng vị trí tôi mong muốn.

 

Con gái tôi, Triệu Linh, được ghi tên vào gia phả, và cùng đám con trai chuẩn bị ra nước ngoài học vào năm sau.

 

Khóe miệng tôi nhếch lên, hài lòng với kết quả này.

 

Cầu thượng đắc trung.

 

Khi bạn muốn mở một ô cửa sổ mà không ai đồng ý, bạn hãy mạnh dạn đập cả mái nhà, khi đó họ sẽ đồng ý cho bạn mở ô cửa sổ đó.

 

Nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Tân, tôi không kiềm được nụ cười.

 

Ông ta không vui thì tôi lại thấy vui.

 

Tôi chính là muốn xé toạc lỗ hổng này cho các con gái họ Triệu nhìn thấy.

 

Tất cả hãy cùng đấu tranh đi.

 

Chỉ cần bạn sẵn sàng đấu tranh, nỗ lực đấu tranh, họ sẽ nhượng bộ.

 

Quy tắc truyền thừa gì chứ, thực tế là ai có năng lực, người đó làm chủ cuộc chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play