8.

 

“Động vào thì sao?”

 

Ta trở tay tát thêm cái nữa, mỉm cười dịu dàng.

 

“Nay là ngươi tự làm nhục mình, dù nhà ngoại nhà ngươi có phồn thịnh đến đâu, còn ai giúp được ngươi ?”

 

“Nếu để người ngoài biết, đường đường là đích trưởng nữ của Hầu phủ, lại cải trang thành kỹ nữ, trong thời kỳ quốc tang mà làm chuyện bại hoại cùng hoàng tử tại kỹ viện... Đừng nói đến chuyện đứng ra bảo vệ, e rằng họ còn không muốn nàng tồn tại trên đời nữa.”

 

Những năm qua, ta đã sớm nắm rõ tính cách của những người trong các thế gia đại tộc.

 

Kẻ làm ô nhục danh dự gia tộc, ai dám giữ lại?

 

Còn Tiêu Cẩn Ngôn, vốn dĩ không được lòng hoàng thượng, nay chuyện này xảy ra, tư đức tổn hại, chắc chắn không còn hy vọng tranh giành ngôi vị thái tử.

 

Phụ thân ta vốn trọng lợi, không cần ta phải nhắc, ông cũng tự biết phải cắt đứt quan hệ với Tiêu Cẩn Ngôn.

 

Nghĩ đến đây, ta bật cười.

 

Ta giơ tay lên, ra hiệu cho người của mình rút lui.

 

Dù sao vở kịch đã diễn xong, hiệu quả ta mong muốn cũng đã đạt được, không cần ép phụ thân đến mức chó cùng dứt giậu.

 

Thuý Quả không cam lòng hỏi ta.

 

“Tiểu thư, chúng ta cứ để đại tiểu thư như vậy sao?”

 

Ta cười lạnh một tiếng: “Sao có thể dễ dàng như vậy?”

 

“Nhưng mà, cơm phải ăn từng miếng.”

 

Nếu ta ngay lập tức làm lớn chuyện tình giữa Tiêu Cẩn Ngôn và Thẩm Huyên, chắc chắn sẽ thỏa mãn.

 

Nhưng cả hai gia tộc đều là thế gia, trưởng bối dù có tức giận, cuối cùng vì thể diện, phần lớn sẽ che giấu chuyện này và thành toàn cho họ.

 

Như vậy, chẳng phải là đưa sức mạnh của nhà họ Thẩm và gia tộc nhà mẫu thân của Thẩm Huyên cho Tiêu Cẩn Ngôn sao?

 

Chuyện tốt như thế, sao ta có thể để hắn hưởng được?

 

Ta muốn Tiêu Cẩn Ngôn vĩnh viễn không thể vực dậy, và Thẩm Huyên mất hết tất cả!

 

9.

 

Khi ta trở về Vĩnh Dũng Hầu phủ, trời đã tối.

 

Quả nhiên, Nghiêm ma ma dưới trướng nội tổ mẫu Thôi thị đã đợi sẵn tại cổng, mời ta vào từ đường.

 

Vừa bước vào, nội tổ mẫu Thôi thị ngồi trên ghế chính liền giận dữ quát lên.

 

“Nghịch tử! Còn không mau quỳ xuống!”

 

Ta liếc nhìn Thẩm Huyên với hai má sưng đỏ, đang quỳ dưới chân bà lão, khóc lóc đáng thương, rồi lại nhìn tên gia nô cầm roi đứng đầy uy lực bên cạnh, hỏi một cách chân thành.

 

“Nội tổ mẫu, có chuyện gì sao? Trân nhi không hiểu!”

 

Thôi thị giận dữ nói:

 

“Nghe nói con mở kỹ viện ở ngoài?”

 

“Mẫu thân con xuất thân thương gia, con nhiễm chút khí chất thương gia, thích tính toán mưu đồ, nội tổ mẫu không ngăn cấm con.”

 

“Nhưng kỹ viện là nơi nào? Là nơi mà một đích nữ của Hầu phủ có thể tùy tiện ra vào sao?”

 

“Thật là bại hoại gia phong, làm ô nhục danh dự gia tộc!”

 

“Ta muốn con chịu phạt theo gia pháp!”

 

Nghe đến đây, ta lập tức tỏ ra phấn khởi.

 

Nước mắt đong đầy, ta nhìn Thẩm Huyên.

 

“Lời này là do tỷ tỷ nói ra?”

 

Thẩm Huyên vừa rồi còn đắc ý, nhưng khi chạm phải ánh mắt của ta, không khỏi co rúm lại.

 

Thật là, nàng còn dám vu oan giá hoạ cho ta, còn mình thì chối bỏ trách nhiệm?

 

Ta liền nói:

 

“Nội tổ mẫu không thấy lạ sao, tại sao tỷ tỷ lại biết chuyện đó?”

 

“Hiện giờ, người làm ô nhục gia phong, e rằng không phải con...”

 

Nội tổ mẫu vốn cứng rắn, làm sao để một kẻ vãn bối như ta lên mặt?

 

Lập tức sai người quất roi để ta nhớ đời.

 

Nhưng chiếc roi vừa vung lên đã bị Tiểu Vũ giật lấy, hất ngã người cầm roi ra ngoài.

 

Thấy ta dám phản kháng, bà lão giận run người.

 

“Ngươi muốn tạo phản sao?”

 

Bà lão này còn tưởng rằng ta là đứa trẻ tám tuổi, mẫu thân mất sớm, ngày nào cũng bị bà nhào nặn sao?

 

Ta cúi mình, lễ phép đến mức không thể chê trách.

 

“Nội tổ mẫu! Trân nhi oan uổng!”

 

“Chuyện kỹ viện, có nội tình khác, Trân nhi vừa định đến gặp bà để bẩm báo.”

 

“Không ngờ... tỷ tỷ lại không biết điều, kẻ xấu lại đi cáo trạng trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play