27.

 

Ngày ta thành hôn, hàng chục cỗ xe ngựa nối dài từ đầu phố đến cuối phố.

 

“Kể từ hôm nay, tiểu nữ xin trao lại cho điện hạ.”

 

“Chúc điện hạ và thái tử phi, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc.”

 

Khi phụ thân trao tay ta cho Tiêu Cảnh Dụ, nước mắt ông tuôn rơi.

 

Ta biết, ông ta buồn vì ta mang hết tài sản của phủ ra đi, sau này chẳng còn tiền để ông tiêu pha phung phí.

 

Từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa quay về tiết kiệm mới khó.

 

Huống chi nội tổ mẫu ta giờ nằm liệt giường, ăn uống không thể thiếu, chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của phụ thân, những ngày khổ ải còn ở phía trước.

 

Tiêu Cảnh Dụ đưa ta vào chính điện, rồi đưa cho Thuý Quả một giỏ bánh, sau đó ra ngoài tiếp khách.

 

Thuý Quả ngồi bên cạnh ta lải nhải.

 

“Nương nương, điện hạ thật đối tốt với người, trong giỏ này đều là những thứ người thích ăn.”

 

“Bao năm qua, cuối cùng người cũng được hưởng phúc rồi...”

 

Câu này thật ra có chút thiên lệch.

 

Mẫu thân ta dù mất sớm, nhưng ít ra cũng để lại phần lớn hồi môn.

 

Có tiền trong tay, ngoài việc phải cẩn thận đối phó với bọn sói rình rập, ta sống cũng khá thoải mái.

 

Khi Thuý Quả còn đang lẩm bẩm, bỗng ngoài điện truyền đến tiếng la hét hỗn loạn.

 

Cửa điện bị người từ bên ngoài phá mở, Thuý Quả kinh hãi kêu lên.

 

“Sao lại là ngươi?!”

 

“Chuyện gì vậy?”

 



Ta chưa kịp vén khăn trùm đầu, đã bị người làm cho ngất đi.

 

Khi mở mắt lần nữa, ta đã ở trong phòng đá dưới mật đạo của Đông cung, xung quanh thắp đầy ánh đèn vàng lờ mờ.

 

Tiêu Cẩn Ngôn ngồi trên giường đá, đôi mắt cuồng si nhìn ta.

 

“Trân nhi.”

 

“Hôm nay nàng thật đẹp, như ngày nàng mới gả cho trẫm.”

 

Thấy ta lạnh lùng nhìn, không hề kinh ngạc, hắn cười khẽ.

 

“Trân nhi của trẫm vẫn thông minh như xưa.”

 

“Nàng biết trẫm trở lại từ khi nào?”

 

Ta căm ghét nhìn hắn chằm chằm.

 

“Từ khi ngươi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Huyên.”

 

28.

 

Đúng vậy, dù tất cả mọi người đều nói với ta rằng Tiêu Cẩn Ngôn đã trở nên ngu ngốc, nhưng ta không tin.

 

Vì thế sau khi Thẩm Huyên mất con, ta đã rút hết mọi sự giám sát trên bề mặt, làm ra vẻ như không quan tâm, để mặc nàng tự sinh tự diệt.

 

Chỉ để dụ Tiêu Cẩn Ngôn xuất hiện.

 

Ta không tin, hắn lại có thể bỏ qua bạch nguyệt quang của mình.

 

Nhưng điều làm ta không ngờ tới là, Tiêu Cẩn Ngôn đúng là một kẻ điên thực sự. Hắn đến thì có đến, nhưng lại tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Huyên.

 

“Nàng đáng chết!”

 

“Nếu không phải vì nàng ta ngăn cản hại c.h.ế.t ngươi, trẫm đâu phải chịu mất đi ái nhân suốt bao năm qua?!”

 

“May mà trời xanh có mắt, cho trẫm cơ hội làm lại từ đầu.”

 

“Dù là trời cao hay hoàng tuyền, trẫm cũng sẽ không buông tay!”



 

Nói rồi, hắn cúi xuống định hôn ta.

 

Ta phẫn nộ quát lên: “Cút!”

 

Thấy ta giãy giụa tránh né, hắn khựng lại.

 

“Ngươi chê trẫm?”

 

“Trẫm vì ngươi mà không cần gì cả, thế mà ngươi lại dám chê trẫm?”

 

Hắn bóp chặt cằm ta, giọng điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu.

 

“Ngươi có phải đang đợi Tiêu Cảnh Dụ tới cứu không?”

 

“Trẫm nói cho ngươi biết, Đức phi đã phản rồi, giờ hắn cũng lo thân mình không xong.”

 

Nghe vậy, lòng ta chợt thắt lại: “Ngươi đã làm gì?”

 

Giờ Tiêu Cảnh Dụ ngồi vững ở vị trí Thái tử, nếu mẹ con Đức phi tạo phản vào lúc này, dù thành công cũng không danh chính ngôn thuận.

 

Trừ phi, họ bị ép đến bước đường cùng, phản kháng trong tuyệt vọng?

 

“Ngươi đã hạ độc mẹ con Đức phi đúng không?”

 

Không, phải nói là, ngươi đã tăng liều lượng thuốc độc.

 

Tiêu Cẩn Ngôn tâm địa thâm hiểm, sâu sắc. Hắn biết Đức phi muốn lợi dụng hắn để mở đường cho Cửu hoàng tử, nên sớm đã hạ độc vào thức ăn của hai người.

 

Trong câu chuyện kia, họ cũng c.h.ế.t như vậy.

 

Nghe xong, Tiêu Cẩn Ngôn cười, nhìn ta với ánh mắt tán thưởng.

 

“Thẩm Huyên nói không sai, ngươi quả nhiên cũng có ký ức.”

 

“Trân nhi, ngươi xem, chúng ta đúng là một đôi trời sinh.”

 

“Sự thành công lần này, đều nhờ ngươi đã đẩy trẫm xuống nước…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play