Chương 1

 

Cánh đồng bát ngát tươi mát trộn lẫn mùi ẩm mốc của cây truyền hương đến khoang mũi . Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Mềm mại khô khan lá rụng nằm dưới đôi dày chelsea màu đen ,mặt giày có ánh bạc ,đế giầy dính một lớp đất đỏ . Chiếc quần jean màu xanh phối cùng áo khoác đen bay bay trong gió.

Nhìn lên ánh nắng vàng xuyên qua những khê lá dày ,hơi ấm lan tỏa trên mặt, bàn tay thong thả đưa lên che đi đôi mắt hơi nheo lại , tầm mắt dần trở nên rõ ràng , một tấm lá phong rơi xuống lướt qua sợi dây thừng treo lủng lẳng trên cây .

Dây thừng?

Đôi tay không chịu khống chế vươn ra ,lòng bàn tay cảm nhận sự thô ráp của dây thừng,cánh tay từ từ rụt lại mang theo cảm giác đau nhứa.

.....đây là ?

Ngay sau đó, chân bất ngờ đá mạnh âm thanh nặng nề của đá va chạm với mặt đất vang lên.

Sợi dây thừng thô ráp quấn chặt cổ ,yếu hầu bị bóp nghẹt truyền đến cảm giác hít thở không thông, tim đập thình thịch,mặt nóng bừng ,hai tay điên cuồng kéo sợi dây khỏi cổ , chân dãy dụa mạnh mẽ.

“khụ khụ khụ..”

S đại ,lớp 30 khoa tâm lý học, phòng 404.

Hàng ghế cuối , một nữ sinh dựa vào cửa sổ đang ngủ, đôi mắt còn chưa kịp định hình đột nhiên từ ghế bật dậy , khuân mặt tái ngợt chợt đỏ bừng ,hai cặp chân mày nhíu chặt lại. Cô ôm cổ cùng với tiếng ho khan liên tục, điên cuồng hít không khí , giống như là người đang ngạt khí trầm trọng rồi bắt được cô hội hô hấp .

Cô hành động quá mức đột ngột ,đứng dậy khiến ghế bị lật “phạch” cùng tiếng ho khan dữ dội.

Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn nữ sinh cuối lớp .

Giảng viên cũng bị giật mình đeo lên cặp kính, nhìn về phía cô gái đang ho liên tục ,nhíu mày hỏi “bạn học ,em bị sao vậy ?”

Chu Hoài Hạ với cái chán rịn đầy mồ hôi lạnh ,mắt ngấn lệ , cô nhìn xung quanh bạn học lại ngẩn đầu lên nhìn thầy giáo ,rốt cuộc cũng miễn cưỡng kéo lại tâm chí .

Cô dùng sức nuốt nước miếng đau đớn do dây thừng siết chặt cổ còn tồn tại , cảm giác cổ bị gãy vẫn chưa tan , nhưng mau chóng phát hiện chuyện gì đang sảy ra ,cưỡng chế lại bình tĩnh , cứng nhắc viện cớ “ thưa thầy ,em...không có việc gì ,do chân bị chụt rút”.

Thầy giáo đứng trên bục do dự nhìn cô sau một lúc lâu ,hỏi : “em xác định không có việc gì ?không thoải mái có thể xin nghỉ”.

Mặt đỏ thành như vậy quá dọa người rồi.

Chu Hoài Hạ vẫn khăng khăng : “thầy em không có việc gì”

Gương mặt đỏ bừng của cô nhanh chóng biến mất , khôi phục lại vẻ nhợt nhạt ban đầu thoạt nhìn như không có chuyên gì xảy ra.

Trên bục thầy giáo thấy thế ,chỉ có thể nói : “ em trước ngồi xuống ,nếu thấy không khỏe nhớ kịp thời báo lại ”.

Chu Hoài Hạ nghiêng người kéo ghế , đè nặng tiếng thở dốc ngồi xuống , cô dựa lưng vào ghế theo bản năng vuốt cổ mình, rũ mắt liếc hướng đồng hồ ,lại nhìn quanh đánh giá bạn học cuối cùng nhíu mày nhìn ra cửa sổ:

4h20p chiều là thời gian đi học ,ai còn ở thời điểm này ngủ? Còn gặp ác mộng đáng sợ như vậy.

........

Chu Hoài Hạ có bí mật giấu kín nhiều năm .

__cô không nằm mơ ,chỉ có thể đi vào giấc mơ của người khác.

Qua nhiều năm thử nghiệm tổng kết lại,Chu Hoài Hạ có thể nhận ra hai điều kiện để cô vào giấc mơ :một người nằm mơ có cảm xúc kịch liệt , hai là đêm ở gần người mơ.

Một điểm chung là luôn ở góc nhìn thứ ba . Trong giấc mơ cô luôn là người quan sát .

Nhưng lần này lại là góc nhìn thứ nhất. Liệu vừa rồi có phải là giấc mơ của chính mình ? không có khả năng ,cô cũng không nằm mơ.

Nội dung trong mơ hoặc nhiều hay ít đều cùng hiện thực quan hệ , Chu Hòai Hạ tự nhận tinh thần tâm trạng mình luôn tốt đẹp , tạm thời chưa có xu hướng tự sát .

Chỉ có thể trong trường có vị bạn học bị áp lực tinh thần quá lớn , mới ban ngày ban mặt mơ loại ác mộng này.

Trên bục thầy giáo còn đang giảng bài.

Chu Hoài Hạ từ cảm giác cõi chết trở về lấy lại tinh thần , cô cúi đầu lấy ra một viên kẹo vô thanh vô tức nhét vào miệng , giảm bớt cảm giác chóng váng , lúc này lại nhìn ra cửa sổ thầm nghĩ : S đại không hổ là nơi nhân tài tụ tập , giấc mơ ở đây đều như phiên bản full HD.

 Dưới chân là những cành khô, hay vết sước trên giày chelsea đen mọi thứ đều rõ ràng thấy được , cô thậm chí còn cảm nhận được dộ ấm của ánh mặt trời.

“đinh___”

Sau một hồi, tiếng chuông vang lên.

Thầy giáo trên bục tắt máy chiếu : “tan học đi”

Trong lớp vang lên tiếng đẩy ghế, các bạn học lần lượt ra về. 

Chu Hoài Hạ bước ra khỏi lớp đi về nhà ăn số 2 để ăn tối.

“Uy uy___”

Cô bước lên bậc thang nhà ăn ,vô tình quay mặt về sau liếc nhìn chiếc xe cảnh sát lao vút qua.

-

Sau khi rời khỏi nhà ăn ,Chu Hoài Hạ từ tốn quay về phòng ngủ 407 trong toà 23. 

Toà 23 là ký túc xá nữ của khoa y nhưng cô lại được chuyển đến từ một khoa khác.

Khoa tâm lý học của S đại là khoa riêng biệt, đúng ra Chu Hoài Hạ phải được phân vào ký túc xá của khoa tâm lý nhưng do năm nay trường mở rộng tuyển thêm nhiều sinh viên, phòng ngủ không đủ thành ra cô được phân đến ký túc của khoa y 

Hiện tại phòng 407 chỉ có hai người.

Cô ở cùng một bạn sinh viên y chuyên khoa lân sàn. Lữ Cẩn là sinh viên giỏi điển hình, đeo kính gọng tròn vàng với mái tóc ngắn xoăn tự nhiên .

Lịch học của hai người khác biệt, phần lớn thời gian chỉ gặp nhau vào giấc trưa và tối . Hơn nữa Lữ Cẩn dành phần lớn thời gian ở trong thư viện vào thứ bảy và chủ nhật . Kể từ khi khai giảng tới nay, hai người cũng không thân thiết lắm, có gặp cũng chỉ lịch sự chào hỏi với nhau đôi câu.

Chu Hoài Hạ vừa đến cửa phòng nhìn thấy cánh cửa hé mở thì ngạc nhiên, bình thường sau khi tan học Lữ Cẩn đều đến thư viện, ít nhất 11h đêm mới về.

Cô đẩy cửa bước vào, thấy Lữ Cẩn đang ngồi trước bàn học . Cô ấy không như mọi lần đọc sâch mà thay vào đó cầm điện thoại xem gì đó.

“Có chuyện gì xảy ra ở khoa y cậu hả?” Chu Hoài Hạ đóng cửa lại đi về phía bàn học bên phải, đặt cặp sách xuống hỏi.

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play