Thẩm gia ở vị trí khá hẻo lánh, nhưng lại rất gần sau núi.
Lục Kiều Kiều đi theo con đường nhỏ lên núi.
Chẳng qua nàng cũng rất rõ ràng hai bên đường lên núi hiện tại đã không có thứ gì tốt.
Đám động vật biết nơi này thường xuyên có người tới nên cũng không hề đến bên này.
Cho nên Lục Kiều Kiều quẹo vào một con đường cây cối không tính tươi tốt.
Hiện tại đang là đầu xuân, trên núi chưa có nhiều đồ có thể ăn, nhưng nàng lại đào được vài cái măng, lại hái thêm một ít rau dại, coi như cũng có thể lấp đầy bụng.
Nàng ở trên núi xoay vài vòng, đến khi sắc trời cũng dần tối sầm thì Lục Kiều Kiều mới từ bỏ.
Hiện tại nàng đã biết dựa núi ăn núi, bọn họ không đói chết là tốt rồi, về nhà xào măng cho bọn nhỏ ăn trước.
Bọn họ đã một ngày rồi chưa ăn cơm.
Nghĩ vậy, nàng đang muốn đi xuống chân núi thì đột nhiên nghe được một tiếng hét chói tai.
Nghe âm thanh thì chắc là một đứa nhỏ, chẳng lẽ là con nhà ai ham chơi, chạy lên núi rồi lạc đường?
Lục Kiều Kiều vội chạy đến nơi có tiếng hét.
Vừa đến gần liền nhìn thấy một con heo rừng đen đang đi xung quanh một cây lớn, còn thỉnh thường kêu rên va chạm vào thân cây.
Lục Kiều Kiều thấy vậy liền đoán được trên cây có người, nàng nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Úc bám ở trên cành cây cảnh giác nhìn con heo rừng dưới tàng cây.
Sao thằng bé lại ở chỗ này?
Lục Kiều Kiều đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Thẩm Úc kéo một nhánh cây xuống, nàng hoảng hốt, tên nhóc thối này có phải bị choáng váng rồi không?
Cành cây cậu bé bò lên vốn dĩ không tính lớn, thế mà hiện tại còn định bẻ nó?
Con heo rừng thấy vậy liền cho rằng cơ hội của nó đã tới, càng thêm ra sức húc vào thân cây.
Trong khi nàng nôn nóng thì chỉ thấy Thẩm Úc nâng tay lên ném nhánh cây tới chỗ nàng.
Hô to một tiếng: “Đừng ăn ta, đi ăn mụ độc ác kia đi”
“Mẹ nó!” Lục Kiều Kiều không nhịn được mà chửi một tiếng, tên nhóc này đang muốn hại chết nàng mà.
Lục Kiều Kiều còn chưa kịp mắng Thẩm Úc, chỉ thấy con heo rừng kia cũng đã thay đổi phương hướng, bàn chân cào xuống đất, nhanh chóng lấy đà lao tới chỗ nàng.
Lục Kiều Kiều nôn nóng nhìn hai cây lớn ở bên cạnh nàng.
Nàng căn bản không thể bò lên.
Hiện tại nàng chỉ có thể đánh cược.
Đánh thắng thì sẽ có thịt heo ăn, còn thua thì sẽ bị heo ăn!
Lục Kiều Kiều nắm chặt chiếc đao chẻ củi trên tay, chỉ cần nàng phản ứng nhanh thì con heo rừng này sẽ không đâm chết được nàng.
Mang theo lòng tin mãnh liệt, Lục Kiều Kiều thở phào một hơi, khi heo rừng chạy như bay lại đây thì nàng lập tức nghiêng người, chém một đao lên cổ nó.
“Ngao!”
Chỉ nghe heo rừng rống lên một tiếng, giống như hoàn toàn bị chọc giận, sau khi nhanh chóng phanh lại liền không quan tâm trên cổ đang chảy máu, lại lần nữa lao tới phía nàng.
Lục Kiều Kiều mím môi, đôi mắt hạnh cũng dần trở nên sắc bén.
Nàng chờ heo rừng xông tới lần nữa, nhưng không ngờ heo rừng lại đột nhiên thay đổi phương hướng, lập tức lao tới tàng cây Thẩm Úc đang ẩn nấp.
Giống như nó đang oán trách Thẩm Úc chỉ sai đường, tức giận đâm đầu vào trên cây.