Lục Kiều Kiều quay đầu lại, một đứa nhỏ cả người dính đầy bùn nhặt cây chổi lên liền đánh về phía nàng.

Nàng theo bản năng mà lùi hai bước về phía sau, đứa nhỏ kia cũng không kiên trì tiến lên mà là che chở trước người của Thẩm Lan và Thẩm Mạt: “Đại ca, muội muội đứng lên đi, không cần phải cầu xin độc phụ này”

Trong đôi mắt đen của đứa nhỏ kia chứa sự oán hận và phòng bị mà nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt của Lục Kiều Kiều sáng lên, chắc hẳn đây chính là Thẩm Úc, nhìn bộ dáng cả người là bùn của cậu bé làm nàng cũng không nhận ra.

Thẩm Úc chính là người có bộ dáng đẹp nhất trong ba đứa nhỏ, cũng là đứa có tính tình cứng đầu nhất trong ba đứa nên bị nguyên chủ đánh tàn nhẫn nhất, cũng khó trách cậu bé lại oán hận nàng như thế.

Thấy chính mình tới gần phòng chất củi sẽ làm cho ba đứa nhỏ kích động như thế, Lục Kiều Kiều cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ, đợi tới khi buổi tối mấy đứa nhỏ ngủ rồi lại tính tiếp, chỉ mong Thẩm Diệu có thể bình an không có việc gì.
Nàng lùi tới phòng bếp, tính toán nấu một nồi nước cho Thẩm Úc tắm rửa.

Cả người cậu bé đều là bùn đất, như vậy sẽ dễ bị bệnh.

Thấy nàng rửa nồi, Thẩm Mạt xoa bụng nhỏ giọng nói: “Mạt Mạt cũng đói”

Thẩm Úc nghe vậy liền đau lòng ôm lấy Thẩm Mạt, một đôi mắt đen hung hăng trừng về phía Lục Kiều Kiều. Từ trước tới nay nữ nhân kia nấu cơm đều không có phần của bọn họ, nhưng mà nữ nhân này cũng không ăn được bao nhiêu bữa cơm ở nhà bọn họ rồi.

Cậu nhìn về phía Thẩm Mạt, kiên định nói: “Mạt Mạt ngoan, muộn một chút nhị ca sẽ lên núi đào măng về cho muội ăn”

Hiện tại cậu còn có chuyện quan trọng phải làm.

Nghĩ thế, Thẩm Úc liền đi vào phòng chất củi.

Nhìn Thẩm Diệu nằm ở trên rơm rạ, miệng vết thương đã có dấu hiệu hư thối.

Thẩm Úc quỳ trên mặt đất: “Cha, ta đã tìm được thảo dược có thể cứu được cha, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người, nhất định sẽ đuổi độc phụ kia đi”
Có lẽ là nghe được giọng nói của cậu nên Thẩm Diệu chậm rãi mở mắt, hắn còn có ý thức, hắn không thể chết như vậy được, nếu như hắn mà chết thì bọn nhỏ cũng sẽ không sống được.

Nhìn thấy Thẩm Diệu còn có thể mở mắt ra, Thẩm Úc lập tức vui sướиɠ bò đến bên cạnh Thẩm Diệu, cậu móc một cây thảo dược ra từ trong lòng ngực: “Cha, người phải chịu đựng, cha của Nhị Trụ nói thảo dược này có thể trị bệnh, người nhất định có thể khỏe lại”

Thẩm Úc dùng cục đá nghiền nát thảo dược rồi nhét vào trong miệng Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu nhíu mày, không biết đứa nhỏ này lấy thảo dược gì về nên vốn dĩ không muốn ăn.

Nhưng mà nếu như hắn không ăn thì chắc là bọn nhỏ sẽ lại lo lắng mà khóc một trận, thế là chỉ có thể nuốt thảo dược xuống.

“Cha, thuốc xong rồi”
Nhìn Thẩm Diệu uống thuốc, Thẩm Mạt cảm thấy cha mình đang tốt lên, cô bé không nhịn được mà vỗ tay.

Thẩm Úc gật đầu, ánh mắt kiên định, cha Nhị Trụ uống thuốc là có thể khỏi bệnh, vậy cha của cậu cũng nhất định có thể khỏi bệnh.

Cậu dứt khoát nghiền nát số thảo dược còn lại đút cho Thẩm Diệu.

Cho đến khi hết số thảo dược trong lòng ngực, Thẩm Úc đứng dậy nói với Thẩm Lan và Thẩm Mạt: “Đại ca, muội muội, các ngươi canh chừng cha, đừng để mụ độc ác kia tới gần cha, ta đi tìm ông lí chính.”

Cậu đã hiểu, chỉ cần mụ độc ác kia vẫn là mẹ kế của bọn họ thì bọn họ sẽ không thể tránh khỏi việc bị nàng tra tấn, cậu muốn giúp cha xin một tờ hưu thư, đuổi mụ độc ác kia ra khỏi nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play