Lần trước thấy nàng săn bắt lợn rừng về cho gia đình, buổi chiều lại nghe vợ nhà mình trở về nói Lục Kiều Kiều giỏi giang như thế nào, bán thịt heo được không ít bạc mang về nhà, còn vui mừng vì nàng biết sinh sống.
Nhưng không ngờ còn chưa được một canh giờ, nàng lại bắt đầu la lối khóc lóc ở trong sân, nói muốn đánh chết bà nội ruột thịt của mình.
Lục Kiều Kiều không để ý đến lời chỉ trích của lí chính, khóc lóc nói: “Dù sao bọn họ cũng không muốn cho nhà bọn ta được sống, vậy thì bọn họ đừng mơ được sống tốt”
“Lục Kiều Kiều, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta và bà nội của ngươi tốt bụng đến thăm ngươi, thế mà ngươi làm đả thương bà ấy, tên súc sinh này”
Lưu thịt thấy trong sân này có nhiều người như vậy, cũng bắt đầu kiêu ngạo lên.
Lục Kiều Kiều cười nhạo ở trong lòng, hai người này làm như vậy, đơn giản là muốn vu oan cho nàng, ít nhiều cũng lấy được chút đồ vật.
Hôm nay nàng nhất quyết không thể để hai người bọn họ được như ý nguyện, nàng cũng không tin mình không đấu lại được hai người Lục gia này.
Ánh mắt của nàng tràn đầy oán hận trừng Lưu thị, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống.
Lí chính nhìn dáng vẻ vô cùng buồn tủi này của Lục Kiều Kiều, không khỏi có chút sửng sốt.
Chẳng lẽ ông ấy đã hiểu lầm gì đó?
Đang suy nghĩ như vậy, chợt nhìn thấy Lục Kiều Kiều ngồi bệt trên mặt đất: “Các người đều đi theo Lục gia bắt nạt ta, muốn ép ta chết, ta không nói gì cả, ta chết cho các ngươi xem”
Nói dứt lời, Lục Kiều Kiều lập tức bò dậy, chạy về phía bức tường.
Hai người Lục lão thái có thể sử dụng khổ nhục kế, vậy nàng cũng tỏ vẻ thảm thương cho bọn họ xem, mấy chuyện Lục lão thái và Lưu thị làm, tùy tiện nói ra một việc cũng có thể làm bọn họ không có quả ngon để ăn.
Các thôn dân thấy Lục Kiều Kiều thế mà lại bị ép đến tự sát, sôi nổi há hốc miệng tiến lên ngăn cản nàng.
Trong lúc hỗn loạn, phía sau đám người vang lên giọng nói tràn đầy lo lắng: “Nương, nương…”
Lục Kiều Kiều sửng sốt, sau đó Thẩm Mạt nhào vào trong lòng ngực của nàng, trong tay cầm đồ chơi làm bằng đường vẫy tay với đám người, tỏ vẻ hung dữ nói: “Đừng đánh nương của cháu!”
Hiện tại nương của cô bé rất tốt, còn mua kẹo cho cô bé, cô bé không để bọn họ đánh nương của mình được.
Nhưng nhìn trước mặt có nhiều người như vậy, cô bé cảm thấy mình đánh không lại, tủi thân khóc lớn lên.
Lục Kiều Kiều thấy vậy thì cảm thấy vô cùng đau lòng, là nàng không tốt, muốn xử lý người xấu cũng không thể để bọn nhỏ lo lắng.
Hiện tại nàng chính là người làm mẫu thân, không thể làm gương xấu cho bọn nhỏ được.
Nàng vội xắn tay áo lên lau nước mắt cho Thẩm Mạt, dịu dàng dỗ dành nói: “Mạt Mạt đừng sợ, không ai bắt nạt nương, nương không sao cả, con đừng khóc, vào nhà tìm ca ca đi”
Nói xong nàng ngẩng đầu lên tìm Thẩm Lan và Thẩm Úc, lại nhìn thấy hai cậu nhóc kia lộ vẻ mặt nghiêm túc đi tới, sôi nổi giơ tay lên che chở ở trước người nàng.
Trong nháy mắt, Lục Kiều Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng bế Thẩm Mạt lên, bảo vệ hai đứa nhỏ ở phía sau, kiên định nói với lí chính: “Hôm nay cho dù ta đánh chết Lục lão thái và Lưu thị cũng là trừng phạt đúng tội”
Mặc dù lí chính nhíu mày, nhưng mà không phải ông ấy không thay đổi suy nghĩ, nếu Lục Kiều Kiều thật sự tội ác tày trời thì tại sao mấy đứa nhỏ này lại che chở ở trước người nàng chứ?
Chẳng lẽ trong chuyện này có uẩn khúc gì đó?