“Ôi” Nương Nhị Trụ nghe được lời này liền vỗ vai Lục Kiều Kiều: “Được, làm tốt lắm”
Nữ nhân này thật tốt mà, tướng công bệnh thành như vậy mà vẫn không rời không bỏ, còn tìm mọi cách chữa bệnh cho hắn.
Nàng vốn cho rằng cũng chỉ có nàng và cha Nhị Trụ là vợ chồng có tình cảm, mới có thể đập nồi bán sắt xem bệnh cho tướng công, không ngờ nữ nhân này cũng vậy.
Thật sự khá tốt.
Đột nhiên được khen, Lục Kiều Kiều còn có chút không thể hiểu được, nở ra một nụ cười gượng gạo, nhưng nương Nhị Trụ lại cho rằng nàng đang thẹn thùng, cũng không hề nói thêm gì nữa mà xoay người trở về quầy hàng của mình.
Lúc này, có một bác gái vác sọt tre tiến đến trước quầy hàng của Lục Kiều Kiều, cẩn thận nhìn chằm chằm miếng thịt, sau đó ngửa đầu nói: “Tiểu tẩu tử, bán sao? Đây là thịt gì mà lại đen sì thế”
Lục Kiều Kiều: “……” Người ở nơi này thật đúng là chưa có nghiên cứu về món kho.
Nàng mở miệng, giọng nói vừa mềm mại kiên nhẫn nói: “Bác gái, đây là thịt heo rừng kho, ăn rất ngon”
“Thịt heo rừng?” Bác gái cũng không biết nghĩ đến gì mà giọng điệu tràn ngập nghi ngờ.
Lục Kiều Kiều cũng không vội, chờ lão thái thái mở miệng.
“Thật là thịt heo rừng sao? Bà lão ta cũng đã từng ăn qua thịt heo rừng rồi, nhưng nó lại không đen như thế này mà”
Lục Kiều Kiều hết chỗ nói rồi, nàng hắng giọng nói: “Bác gái, đây là thịt kho, là dùng gia vị để hầm nấu, ăn rất ngon, đen là do màu gia vị, nếu không thì ta cắt cho ngài một miếng nhỏ để nếm thử nhé?”
“Không cần, không cần.” Lão thái thái vội xua tay, nếm thì phải mua, bà ấy cũng không thể nếm được.
Chỉ là mùi thịt rất thơm, cũng không biết có mới mẻ hay không, bà ấy không dám mua.
Bà lão rối rắm lại đi lên ngửi ngửi.
Nương Nhị Trụ ở một bên nóng nảy, không kịp buông cả hành lá trong tay, liền đi lên nói: “Bác gái, thịt kho ăn rất ngon”
“Bác gái yên tâm đi, tiểu tức phụ bán thịt này là người trong thôn chúng ta, heo rừng là nàng săn được, còn rất tươi ngon đấy”
Đại tẩu bán bánh nướng bên cạnh cũng giúp Lục Kiều Kiều hét to.
Lục Kiều Kiều cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một khối thịt heo cắt thành một đĩa đặt ở trước quầy hàng.
“Miễn phí ăn thử, nếm trước mua sau, không ăn được thì không cần tiền nha”
“A, Béo Nha, ngươi điên rồi sao, cả một miếng thịt to".
Nương Nhị Trụ vô cùng đau lòng, Lục Kiều Kiều trực tiếp bốc một miếng thịt lên nhét vào miệng nàng. Cười tủm tỉm nói: “Ăn ngon không?”
Nương Nhị Trụ gật đầu thật mạnh, chóp chép thành tiếng, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Lục Kiều Kiều thấy vậy liền bật cười, lại thét to: “Xem, miễn phí ăn thử, thật sự không cần tiền.”
Nghe vậy, bà lão đứng trước quầy hàng của nàng nhìn nửa ngày cũng tự bốc lên một khối cho vào trong miệng, lập tức bị hương vị này làm khϊếp sợ tới trợn tròn đôi mắt.
Bà ấy cười, cũng nói theo: “Ăn ngon thật, thịt mỡ vào miệng là tan, không ngán, thịt nạc không dai, tiểu tẩu tử, thịt này bao nhiêu tiền, bán thế nào?”
“Một miếng 12 văn” Lục Kiều Kiều vội đáp lại.
Bác gái nghe vậy lại kinh sợ: “Cả một khối này chỉ mới 12 văn thôi ư?”
Nương Nhị Trụ ở phía sau nghe vậy liền đẩy Lục Kiều Kiều một cái: “Ngươi nhìn xem, ta đã nói là ngươi bán quá rẻ rồi mà”
Lục Kiều Kiều cong môi, nói với bác gái: “Ngài muốn mua một khối không?”
“Muốn! Lấy cho ta hai khối” Bác gái là người biết tính toán, thịt heo rừng ở bên ngoài đã bán 10 văn một cân, cho dù mua về thì bọn họ cũng không thể làm ra hương vị giống như của Lục Kiều Kiều.
Một miếng thịt của Lục Kiều Kiều nhiều hơn một cân, 12 văn thật sự không đắt.