Thẩm Úc bế Thẩm Mạt lên an ủi, lại cảm giác chính mình không thể đúng lý hợp tình đi ra ngoài đoạt thịt như trước.
Khi cậu đang do dự chần chừ thì Lục Kiều Kiều đã bưng thịt vào nhà.
“Hai ngày này trong nhà không còn gạo thóc, ăn trước chút thịt đi, đợi ngày mai ta đi tới huyện thành bán thịt heo rồi mua chút lương thực trở về”
Nói xong, Lục Kiều Kiều đi đến mép giường bế Thẩm Mạt đang sốt ruột muốn ăn lên.
“Thịt vẫn còn nóng, nương đút cho Mạt Mạt ăn nhé”
Giọng điệu nàng nói chuyện với Thẩm Mạt rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn gỡ thịt nạc đưa tới bên miệng Thẩm Mạt.
Thẩm Lan thấy vậy tiến lên nói: “Nương, vẫn là để ta……”
Lục Kiều Kiều ngắt lời nói: “Yên tâm đi, không có độc, chỉ là quá nóng mà thôi, ta đút cho Mạt Mạt, con đút cho cha đi”
Thẩm Lan nghe vậy thì cũng không lên tiếng nữa, nhìn Thẩm Mạt ăn mấy khối thịt xuống bụng cũng không bị làm sao, cậu cũng yên lòng, đi tới trước cái bàn lấy ra một ít thịt đút cho Thẩm Diệu.
Nhìn cái miệng nhỏ của Thẩm Mạt ăn đến thơm ngon, Lục Kiều Kiều càng xem càng vui sướng.
“Mạt Mạt thật là đẹp mắt” Đôi mắt Lục Kiều Kiều cong lên, bộ dáng từ ái làm ba nam nhân ở bên cạnh đều nhìn tới choáng váng.
Mặc dù thật sự rất buồn cười và khϊếp sợ khi nhìn thấy vẻ ngoài hung dữ và thân hình mập mạp của nàng lại đột nhiên nói ra những lời nhẹ nhàng như vậy, nhưng hình như cũng không khó có thể chấp nhận.
Ăn cơm xong, Lục Kiều Kiều dọn dẹp chén đũa rồi đi tới phòng bếp nấu cho Thẩm Diệu một chén thuốc.
Sợ bọn nhỏ lại lo lắng nàng hạ độc, nàng liền uống một ngụm nhỏ ở trước mặt mọi người, nâng chén ý bảo bọn nhỏ nhìn cho rõ.
Thấy vậy, Thẩm Lan và Thẩm Úc liếc nhìn nhau, ngay sau đó liền thay đổi ánh mắt.
Đôi mắt đen luôn luôn u ám của Thẩm Diệu cũng hiện lên một tia xấu hổ. Hắn muốn ngồi dậy nhận lấy chén thuốc trong tay Lục Kiều Kiều, nhưng lại bị Lục Kiều Kiều ngăn cản nói:
“Vẫn là ta đút cho huynh đi, miễn cho huynh lại đυ.ng vào vết thương rồi da tróc thịt bong, ta còn phải giúp huynh khâu vá lại”
Da tróc thịt bong, khâu vá?
Thẩm Diệu nhíu mày, sao nàng lại miêu tả vết thương như đang khâu vá búp bê vải vậy.
“Há mồm……” Lục Kiều Kiều đặt muỗng sứ đến bên môi Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu giật mình há mồm, ánh mắt không khỏi liếc nhìn nữ nhân này.
Làn da của nàng không quá trắng, không giống như mâm ngọc hay gương đồng, một đôi mắt hạnh bị thịt mỡ trên mặt che lấp, nhưng mũi thật sự rất cao, môi mỏng má hồng, cũng coi như là người có ngũ quan tinh xảo.
Trước kia hắn chưa bao giờ nhìn kỹ diện mạo của nàng, hiện tại nhìn kỹ, hình như ngoài đen một chút và béo một chút thì cũng khá tốt.
Uống hết chén thuốc, Lục Kiều Kiều đứng dậy muốn đi, Thẩm Diệu lại mở miệng nói: “Khoan đã”
Lục Kiều Kiều quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Diệu ngước mắt nói: “Nghe nói ngươi không định tới Tiền gia nữa”
Lục Kiều Kiều: “……”
Nói thật, Lục Kiều Kiều cảm thấy rất xấu hổ với những vấn đề nguyên chủ để lại cho mình.
Cũng không biết Thẩm Diệu đột nhiên nhắc đến việc này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.