Thẩm Diệu vừa nghe thấy thế thì cũng mỉm cười nói: "Mạt Mạt có thể khóc, sợ hãi thì cứ khóc, nếu không làm sao cha có thể nghe được thanh âm của con mà tìm được con?"

Thẩm Mạt hít hít mũi, ôm lấy cổ Thẩm Diệu: "Cha, con muốn về nhà, con nhớ mẫu thân"

Nhắc đến Lục Kiều Kiều, sắc mặt Thẩm Diệu nghiêm túc hẳn, hắn ôm chặt Thẩm Mạt, một tay nhặt gậy gỗ trên mặt đất làm thành một cây đuốc đơn giản.

"Về nhà muộn thế này, không biết có khiến nương của con lo đến khóc không"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play