"Để rửa sạch miệng vết thương cho hắn, nếu không thì để làm gì? Nấu chín hắn để ăn à?" Lục Kiều Kiều cạn lời hỏi ngược lại cậu.
Thẩm Úc nghe được lời này của nàng thì trên khuôn mặt non nớt của cậu tràn ngập sự chán ghét, chỉ có loài rắn rết giống nữ nhân này mới có thể tùy ý nói ra chuyện ăn thịt người như vậy thôi.
Cậu không dám rời khỏi Thẩm Diệu, càng không tin Lục Kiều Kiều sẽ đột nhiên muốn rửa sạch vết thương cho cha cậu, ngoài ra cậu càng không tin nữ nhân mập mạp này có thể biết cách chữa bệnh cho người khác.
Lục Kiều Kiều thấy vậy, nàng muốn đứng dậy nhưng lại thấy Thẩm Lan lập tức nhào đến bảo vệ trước người Thẩm Úc, cậu vội vàng nói: "Nương, đừng đánh, để con đi, con đi nấu nước"
Lục Kiều Kiều: “……”
Bộ dáng này của nàng giống như muốn đánh người sao? Chẳng phải vì nàng thấy vị thiếu gia trước mắt này vẫn không chịu đi, nên nàng mới nghĩ sẽ tự mình đi làm sao.
Chỉ có điều, nếu Thẩm Lan đã đi thì cũng tốt, nàng có thể ở lại kiểm tra tỉ mỉ vết thương của Thẩm Diệu một chút.
“Được, Lan Nhi đi đi”. Lục Kiều đáp lại một cau, sau đó nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc.
Nàng cũng không để trong lòng, nhìn Thẩm Lan ra cửa, nàng còn dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng"
Nghe được lời nói này của nàng, Thẩm Lan muốn mở cửa ra ngoài không thể không dừng chân lại một chút.
Nhưng khi đi đến nhà bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Lan vẫn còn mang theo sự căng thẳng.
Vì sao nữ nhân kia đột nhiên lại thân mật gọi cậu là Lan Nhi vậy?
Còn dặn dò cậu cẩn thận đừng để bị bỏng?
Thẩm Lan suy nghĩ, trong lòng cũng dâng lên sự khác thường, nhưng cậu nhanh chóng lắc cái đầu nhỏ, cậu đang suy nghĩ gì vậy, sao có thể nghĩ nữ nhân kia cải tà quy chính chứ?
Hôm nay nàng đến phòng chứa củi để thăm cha, chắc chắn là có âm mưu gì khác.
Nghĩ vậy Thẩm Lan nắm chặt cánh tay nhỏ của mình lại, mau chóng thêm củi để nấu nước, cậu không thể để đệ đệ và muội muội ở một mình với nữ nhân kia được.
Bên trong phòng chứa củi.
Lục Kiều Kiều xốc quần áo của Thẩm Diệu lên, nàng phát hiện bụng của hắn có một số vết trầy da, bả vai có dấu răng của động vật, nhưng mà vết thương nghiêm trọng nhất đều tập trung ở nửa bên dưới người hắn.
Cẳng chân của hắn bị gãy xương, có một chiếc xương đã lòi ra khỏi thịt, do vết thương không được xử lý sớm nên thịt ở miệng vết thương đã trở thành thịt thối.
Lục Kiều Kiều nhíu mày, nam nhân này đã bị thương thành như thế này, vì sao khi bị khiêng cũng không kêu rên tiếng nào?
Hiện tại, nếu muốn để hắn sống sót thì nàng cần phải nối xương cho hắn trước, chỉ có điều, Lúc này Thẩm Diệu nằm ở trên một đống rơm bẩn với nhiều vật lạ, nếu nối xương dưới hoàn cảnh như thế này thì miệng vết thương chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng.
Nàng phải đưa Thẩm Diệu đi đến trong phòng mới được.
Lục Kiều Kiều đứng dậy, nàng vừa muốn đi đến nâng Thẩm Diệu dậy.
Thẩm Úc đã lao đến như con báo nhỏ, cậu bé còn mang theo gạch hỏi nàng: "Ngươi làm gì?"
“Đưa hắn vào phòng”. Lục Kiều Kiều nói xong, thấy vẻ mặt Thẩm Úc không tin thì nàng cũng không giải thích gì, để có thể khiến bọn họ tin tưởng nàng là điều rất khó.
Nhưng mà với sự thông minh của bọn họ, có lẽ sẽ biết rõ cần làm gì mới tốt cho Thẩm Diệu.