Khi cửa phòng chất củi mở ra, nàng liền ngửi được một mùi thịt thối, Lục Kiều Kiều lạnh người, chẳng lẽ là Thẩm Diệu đã bị chết thối luôn rồi đấy chứ?

Đám nhóc này còn lo lắng chuẩn bị thức ăn cho hắn.

Nàng càng đau lòng cho bọn nhỏ, nàng giơ cao giá cắm nến lên để quan sát mặt đất.

Bọn nhỏ giống như mèo con nằm co ro ở bên nhau, nằm ở trên đống cỏ khô trong góc tường.

Nàng thật sự…… không đành lòng nhìn.

Nàng dời ánh mắt đến bên kia, chỉ nhìn thấy Thẩm Diệu nằm trên mặt đất, thật sự rất ghê người.

Chỉ thấy quần áo trên người nam nhân kia đầy vết máu khô, tản ra một mùi tanh, khuôn mặt tái nhợt không có một chút máu, ngũ quan hãm sâu, rất gầy.

Trong trí nhớ của nàng thì Thẩm Diệu không phải là như vậy.

Nhớ trước đây Lưu thị có thể thuyết phục nguyên chủ làm mẹ kế cho ba đứa nhỏ không chỉ là do nhìn trúng thân phận của Thẩm Diệu, mà còn có dung mạo tuấn tú của hắn.
Nhưng hôm nay…

Nàng hơi thở dài, ngồi xổm ở bên cạnh Thẩm Diệu.

Nàng nhìn máu trên người Thẩm Diệu, chủ yếu đều ở nửa người dưới, vì thế liền muốn cởϊ qυầи ra để kiểm tra vết thương giúp hắn.

Nhưng không ngờ khi tay nàng vừa mới cởi bỏ đai lưng, muốn cởi bỏ quần của hắn thì tay liền bị một người túm lấy.

Lục Kiều Kiều sửng sốt, nàng theo bản năng nâng mắt lên, liền đụng phải ánh mắt tức giận u ám của nam nhân.

Nàng giật mình, vừa định há mồm liền nghe thấy giọng điệu nam nhân âm trầm, khinh miệt nói: “Lục Kiều Kiều, ngươi đã thèm khát thành như vậy rồi sao?”

Lục Kiều Kiều nghe vậy đã nhíu mày, nam nhân này đang suy nghĩ điều tốt đẹp gì vậy?

Hắn cho rằng hơn nửa đêm nàng kéo quần hắn là vì muốn làm bậy với hắn à?

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt mập mạp của Lục Kiều Kiều hiện lên một tia mất tự nhiên.
Mặc dù thời gian địa điểm đều rất rõ ràng, nhưng hắn đã bệnh thành dáng vẻ này rồi, vả lại nàng cũng không đói khát đến như thế...

Lục Kiều Kiều vặn cổ tay, Thẩm Diệu buộc phải buông tay, nàng nói: "Vết thương của huynh quá nặng, nên ta chỉ muốn xem có thể...."

Hai chữ cứu huynh còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã nghe được tiếng hừ lạnh trầm thấp của nam nhân kia, đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn nhìn nàng chăm chú.

Tựa như muốn nhìn thấu nàng vậy.

Lục Kiều Kiều thấy vậy cũng hiểu rõ, nam nhân này căn bản không tin lời nàng nói.

Nàng cũng không giải thích nhiều, Thẩm Diệu đã bệnh thành thế này nên căn bản không phải đối thủ của nàng.

Nàng cởϊ qυần áo của hắn để kiểm tra vết thương, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nghĩ vậy Lục Kiều Kiều nắm lấy cổ tay của Thẩm Diệu, sau đó ấn ở bên cạnh người: "Nếu huynh không muốn để cho tụi nhỏ lo lắng thì tốt nhất đừng lên tiếng"


"Dừng tay" Thẩm Diệu khẽ quát, đôi mắt sâu thẳm đầy lửa giận, khi hắn nghe được tiếng vải dệt bị xé ở dưới thân, Thẩm Diệu cắn răng dùng hết sức lực để vùng vẫy, nhưng dù làm thế nào cũng không thể lay động được.

"Ngươi, đồ độc phụ, ngươi... Khụ, khụ, khụ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play