Kiếp trước vì sinh tồn, ta từng buông bỏ tất cả tôn nghiêm để lấy lòng Nhiếp Chính Vương.

Không ngờ sau khi chết ta lại được trọng sinh, trọng sinh vào lúc hắn khổ sở nhất.

Để tránh bị truy sát, Tạ Vân Hàn sa sút thành kẻ ăn xin, chỉ có thể giành ăn với chó hoang.

Tiểu nha hoàn kéo tay áo của ta, nhút nhát nói: “Tiểu thư đừng qua đó, mắt hắn đỏ ngầu, trông đáng sợ lắm.”

Ta bước đến trước mặt hắn, vẫn đưa chiếc bánh trong tay cho hắn.

Hắn đói khát cùng cực, vừa cắn một miếng bánh, vừa dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ta.

Ta vung tay tát vào mặt hắn: “Đã nói cảm ơn chưa?”

Tiểu nha hoàn thấy ta đánh một tên ăn mày, mặt mũi đầy kinh ngạc: “Tiểu thư, người sao vậy?”

Ta không sao, nhưg có thù không trả, vậy chẳng phải ta trọng sinh vô ích rồi sao?

1

Một cái tát đánh xuống, lòng bàn tay ta cũng tê rần.

Nha hoàn Tiểu Hồng đứng phía sau giật mình kinh hô: “Tiểu thư, người sao vậy?”

Trên gương mặt lấm lem của Tạ Vân Hàn thậm chí hiện rõ dấu năm ngón tay.

Nếu là kiếp trước, ta sớm đã bị hắn hại chết, chầu trời rồi.

Đáng tiếc bây giờ, Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng chỉ là kẻ đào tẩu.

Lính tuần tra thành đang đi về phía này, binh khí va vào giáp trụ phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Tạ Vân Hàn khẽ cúi mắt, thu lại sát ý lạnh lẽo trong đôi mắt đen, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Nghe lời này, ta hài lòng mà cười.

“Bổn tiểu thư rất hài lòng.” Ta phủi bụi trên tay, từ túi lấy ra mấy lạng bạc vụn ném trước mặt hắn, cười với hắn: “Tất cả là thưởng cho ngươi, sau này nếu có ý báo ân, nhớ kỹ ta là thiên kim đích nữ của Tống gia, Tống Nguyệt Liên.”

Phát chẩn xong, ngồi trong xe ngựa về phủ, Tiểu Hồng nhịn không được mà hỏi ta.

“Tiểu thư, vừa rồi sao người lại nói mình là Đại tiểu thư?”

Ta cười khẽ: “Ta thay đích tỷ ra ngoài phát chẩn, tiếng tốt tất nhiên phải để lại cho nàng.”

Đương nhiên, nếu sau này có báo ứng gì, tự nhiên cũng nên rơi vào nàng ta.

Tiểu Hồng thở dài một tiếng, lo lắng nói: “Cũng không biết phong hàn của Đại tiểu thư đã khỏi chưa.”

Ta nâng lò sưởi tay, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Nàng tự nhiên là đã khỏi.”

Kiếp trước vào thời điểm này, ta vội vàng giúp Tống Nguyệt Liên phát chẩn xong, trong lòng lo lắng về cơn phong hàn của nàng ta. Trên đường về phủ đi ngang qua Tửu Nguyệt Các, ta đặc biệt mua một bát rượu nấu đường đỏ mà nàng ta yêu thích, đặt trong xe ngựa hâm nóng bằng lò lửa để mang về.

Ta bưng bát rượu ấm áp vào viện của nàng ta, nhưng trước cửa lại không có nha hoàn gác. Ta trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Qua lớp màn đỏ dày, ta thấy một nam nhân để trần nửa thân trên.

Ta hoảng sợ đánh rơi bát sứ trong tay, thất thanh kêu lên, thì bị người nam nhân kia lao tới bịt chặt miệng.

Tống Nguyệt Liên nhẹ nhàng chỉnh lại lớp áo mỏng trượt xuống vai, liếc mắt ra hiệu cho người nam nhân.

Người nam nhân nhét vào miệng ta một viên thuốc.

Trước khi mất ý thức mà ngất đi, ta nhận ra người nam nhân đó là mã nô của phủ, Trình Khang.

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta phát hiện mình bị nhốt trong phòng chứa củi.

Bên ngoài phòng chứa củi, tiếng kinh hô của các nha hoàn truyền vào, Trình Khang thừa dịp hỗn loạn giả vờ từ bên ngoài chạy vào hậu viện.

Hắn kinh hô rằng mình vừa thấy có kẻ leo tường chạy trốn.

Tống Nguyệt Liên dẫn theo đích mẫu đạp cửa phòng chứa củi, vừa vặn bắt gặp ta trong tình trạng y phục xộc xệch.

Người trong phủ đều đồn rằng ta tư thông với người khác, bởi vì di nương ta cũng từng bị bắt gặp tư thông với nam nhân, bị trừng phạt nhấn chìm trong lồng heo.

Ta là con ruột của bà, tất nhiên cũng có phẩm hạnh giống bà.

Tống Nguyệt Liên rưng rưng nhìn ta: “Linh Nhi, muội từ năm năm tuổi đã theo ta, không ngờ muội lại làm chuyện ô nhục gia phong như vậy, ta không có đứa muội muội như ngươi.”

Dù ta có giải thích thế nào cũng không ai tin lời ta.

Tống Nguyệt Liên mãi mãi là đích nữ cao quý không vướng bụi trần của Tống gia.

Cha ta, để bảo vệ danh tiếng của Tống gia, đã đưa cho ta một đoạn lụa trắng, bảo ta tự kết liễu.

Tiểu Hồng trộm được chìa khóa từ quản gia, lén lút thả ta ra.

Ta bò ra khỏi phủ qua lỗ chó ở hậu viện, chạy trốn.

Sau khi trốn khỏi phủ, ta không một xu dính túi, bị một tên buôn người lừa bằng hai cái bánh bao, bán đi làm nha hoàn thô dịch.

Sau đó, ta lưu lạc vào kinh thành, trà trộn vào tuyển tú, hao tổn tâm cơ leo lên vị trí quý phi.

Khi ta muốn báo thù, Tống phủ đã sớm tan nát.

Trải qua phong ba tranh đấu cung đình và biến cố chính trị ở kiếp trước, việc báo thù đối với ta bây giờ đơn giản chỉ như trở bàn tay.

2

Sau khi trở về phủ, ta lặng lẽ làm nhị tiểu thư của Tống phủ.

Hằng ngày không ra cửa chính, không bước qua cửa sau, chuyên tâm bảo vệ cho Tống Nguyệt Liên.

Nàng ta vụng trộm vui vẻ, ta đứng gác cửa.

Nàng ta lén lút, ta đưa tin.

Nàng ta bỏ trốn, ta kê thang.

Đêm khuya, Tống Nguyệt Liên cưỡi trên cao tường, nước mắt lưng tròng, cảm động mà nhìn ta.

“Linh Nhi, tỷ tỷ nhất định sẽ không quên muội.”

Ta đỡ thang, ngẩng đầu mỉm cười với nàng ta: “Tỷ tỷ, tỷ tất nhiên không thể quên muội, dù sao muội cũng đã ghi nhớ tỷ hai kiếp rồi.”

Nàng ta không hiểu ý ta, hơi nghiêng đầu nhìn ta.

Đêm tối đen như mực, ánh sáng xa xa chợt lóe lên, khi đến gần mới thấy là quan sai giơ đuốc chạy tới.

Là ta đã báo quan.

Tống phủ mất đi không ít ngân phiếu, trang sức, ruộng đất.

Phần mất trộm này, một phần tìm thấy trên người mã nô Trình Khang, phần còn lại tìm thấy trong tay nải của Tống Nguyệt Liên.

Cha ta dẫn theo đích mẫu rất nhanh đến quan phủ.

Liễu Tri Châu là cữu cữu ruột của Tống Nguyệt Liên, biết cha ta rất coi trọng danh tiếng, nên việc này chỉ xét xử trong đêm, không để lộ ra ngoài.

Tống Nguyệt Liên thấy cha nương mình không dám lên tiếng, đích mẫu liên tục hỏi nàng ta vài câu cũng không nhận được câu trả lời nào.

Đích mẫu chỉ đành nhìn về phía ta: “Linh Nhi, thường ngày chỉ có con và Nguyệt Liên gần gũi nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói đi.”

Ta liếc mắt nhìn Trình Khang đang bị quan sai đè dưới đất, còn chưa kịp mở miệng, Tống Nguyệt Liên đã giành trước ta mà nói.

“Là Tống Sở Linh… nữ nhi thấy muội ấy muốn cùng mã nô Trình Khang bỏ trốn, lúc đó đang khuyên bảo muội ấy”

Ta không nhịn được mà bật cười: “Đúng vậy, lúc tỷ tỷ khuyên muội, tỷ còn mặc trang phục nha hoàn nữa.”

Cha ta đâu có ngu ngốc, trên đường đến đây đã nắm bắt được đại khái sự tình.

Tống Nguyệt Liên không thể đổ vấy bùn nhơ này lên ta, ngược lại còn tự mình thừa nhận chuyện xấu về việc bỏ trốn.

Cha ta tức giận cực độ, vung tay tát mạnh vào mặt Tống Nguyệt Liên.

“Ngươi tự làm ra chuyện xấu xa như thế, còn dám vu oan cho muội muội ngươi.”

Ta véo mạnh vào đùi mình, cố ép ra hai giọt nước mắt.

“Tỷ tỷ, trên người Trình Khang còn tìm thấy thư tín tỷ viết cho hắn, chuyện này không thể giấu giếm cha được.”

Cha ta nhận lấy thư tín do gia nhân đưa, đọc vài câu, không nhịn được lại tát thêm một cái vào mặt Tống Nguyệt Liên.

“Đây chính là nét chữ của ngươi, ngươi còn dám không thừa nhận sao?”

Tống Nguyệt Liên nhìn những lời lẽ trắng trợn trong thư tự mình viết, xấu hổ đến mức muốn chết đi.

“Lão gia, xin người đừng đánh con bé nữa.” Đích mẫu ôm lấy Tống Nguyệt Liên, khóc lóc thảm thiết: “Liên Nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nhất định là bị người ta dụ dỗ nên mới gây ra chuyện tai tiếng này.”

Ta vội tiếp lời: “Đúng vậy, đích tỷ nhất định bị Trình Khang dụ dỗ, trước hết nên đem Trình Khang nhấn chìm vào lồng heo.”

“Không… không được…” Tống Nguyệt Liên nghe vậy, đỏ mắt gào lên: “Con đã mang cốt nhục của chàng, nếu chàng chết, nữ nhi cũng không sống nữa.”

Đích mẫu nhìn bụng nàng ta với ánh mắt không thể tin nổi.

Cha ta tức giận đến suýt ngất đi.

Cảnh tượng đó thật sự quá đặc sắc, nếu có một đĩa hạt dưa bên cạnh ta thì thật là tuyệt.

3

Kiếp trước, mãi đến khi trong cung truyền tin tuyển tú nữ, Tống Nguyệt Liên mới dám bỏ trốn.

Cha ta để giữ thể diện đã giả vờ nói Tống Nguyệt Liên bệnh mà chết, để bịt miệng dư luận bên ngoài, bọn họ giết một nha hoàn, hủy dung mạo nàng ta, tổ chức tang lễ cho Tống Nguyệt Liên.

Nha hoàn mà bọn họ giết chính là Tiểu Hồng của ta.

Vì thế, lần này, ta đã cho Tống Nguyệt Liên dùng một ít thuốc khiến nàng ta nhầm tưởng mình đã có thai, buộc nàng ta phải bỏ trốn với Trình Khang vào thời điểm này.

Tống Nguyệt Liên lấy cái chết ra uy hiếp, muốn giữ mạng sống của Trình Khang và đứa con trong bụng.

Đích mẫu ôm nàng ta khóc suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, chuyện đại tiểu thư Tống gia bỏ trốn cùng mã nô đã lan truyền khắp đầu đường ngõ hẻm.

Khi ta đến phòng Tống Nguyệt Liên thăm nàng ta, trên trán nàng ta vẫn còn vết máu khô, có lẽ là do đêm qua đập đầu vào tường.

Cha ta tức giận đến mức nằm liệt giường, chỉ có thể dùng canh sâm để giữ mạng.

Tống Nguyệt Liên mắt đỏ hoe nhìn ta, giọng khàn đặc: “Linh Nhi, giờ này chỉ có muội mới cứu được tỷ.”

Ta nhếch môi cười lạnh, trong tình cảnh này, ta không đâm tỷ thêm vài dao thì đã là nhân từ lắm rồi.

Nàng ta tiếp tục nói: “Muội có biết không, chuyện của tỷ… đã truyền ra ngoài rồi.”

Mặc dù là do ta truyền đi, nhưng ta vẫn lắc đầu: “Sao có thể?”

“Ta là đích nữ Tống gia, cũng là thể diện của Tống gia, nay lại gây ra chuyện như vậy, phụ thân cũng giận đến phát bệnh… Giờ chỉ có cách là muội nhận lỗi thay tỷ, gả cho Trình Khang, bảo toàn thể diện của Tống gia và đứa con trong bụng ta.”

Đích mẫu cũng vội nói: “Con yên tâm, chỉ cần con nhận tội thay, chúng ta sẽ không bạc đãi con, lễ vật cưới của con ta sẽ chuẩn bị theo tiêu chuẩn của đích nữ.”

“Con chỉ là thứ nữ, xuất giá có được quy cách như vậy cũng xem như phúc phần tốt rồi.”

Đến nước này, họ vẫn không quên để ta thay Tống Nguyệt Liên gánh tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play