Ba tuần sau, tình hình chẳng thay đổi gì mấy.
Ồ, phải, anh vẫn mơ về biển xanh, về hòn đảo với bãi cát trắng. Anh mơ về khu vườn và rặng cây che giấu một ngôi nhà nhỏ xinh. Anh mơ về cửa hầm cháy đen và về ngày âm nhạc tạ thế. Về cách Lucy bật cười. Cách Talia càu nhàu bằng tiếng Thần vườn. Cách Sal có thể to đùng nhưng lại nhỏ bé đến vậy trong vòng tay anh. Cách Chauncey đứng trước gương, vừa nói Xin chào, thưa ngài, chào mừng, chào mừng, chào mừng ngài, vừa ngả chiếc mũ của nhân viên hành lý. Cách đôi cánh của Phee lấp lánh dưới nắng, về những chiếc cúc, và về chú Wyvern tên Theodore, về Zoe, tóc phấp phới trong gió khi bà cho xe phóng bạt mạng trên những con đường đầy cát.
Và về Arthur, dĩ nhiên rồi. Anh luôn mơ về Arthur, về lửa cháy, về đôi cánh vươn dài trong ánh cam và vàng rực. Về nụ cười lặng lẽ, về mái đầu thích thú nghiêng nghiêng của người nọ.
Ôi! Anh đã nằm mơ nhiều biết bao.
Mỗi buổi sáng trôi qua, việc rời giường mỗi lúc một khó khăn hơn. Thời tiết mưa gió liên tục. Trời lúc nào cũng xám xịt. Anh cảm thấy mình như giấy. Vụn vỡ và mong manh. Anh mặc quần áo. Anh bắt buýt đi làm. Anh ngồi vào bàn, xử lý hết hồ sơ này đến hồ sơ khác. Anh ăn xà lách héo úa vào bữa trưa. Anh quay lại làm việc. Anh bắt buýt về nhà. Anh ngồi vào ghế, nghe Bobby Darin hát về đâu đó ngoài khơi xa, đâu đó đang đợi ta.
Anh nghĩ về cuộc đời mình đã sống. Làm sao khi xưa anh có thể nghĩ rằng như vậy là đã đủ kia chứ.
Suy nghĩ trong đầu anh tràn ngập một màu xanh thẳm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT