Dù tính tò mò đang liên tục đưa ra cảnh báo, Linus vẫn lờ tập hồ sơ đi.
Anh lờ nó đi khi trở lại chỗ xe đậu. Anh lờ nó đi khi vào trong xe.
Anh lờ nó đi khi Arthur mỉm cười với anh, hỏi xem anh đã sẵn sàng về nhà chưa.
“Rồi,” anh đều đều nói. “Tôi sẵn sàng rồi.”
Lũ trẻ đang phấn khích vì ăn ngọt và vì chuyến dã ngoại hôm đó, và lải nhải hầu hết quãng đường ra phà. Merle cau có nhìn họ khi hạ cầu xuống, nhưng họ lờ ông ta đi. Tới khi họ đi được nửa đường qua eo biển về đảo, lũ trẻ đã thiếp đi, ngoại trừ Sal. Theodore cuộn tròn trong lòng thằng bé, úp cánh lên đầu để che đi ánh nắng.
“Cháu đi chơi có vui không?” Linus nghe thấy Zoe hỏi nó.
“Cháu nghĩ là có,” Sal trả lời. “Chú Baker đã giúp cháu. Chú bảo rằng cháu có thể sợ hãi, nhưng nên nhớ rằng trong cháu còn nhiều điều hơn là nỗi sợ.” Thằng bé thở dài. “Người ta có thể thô lỗ, và họ có thể nghĩ những thứ ngu ngốc về cháu, nhưng cháu có tất cả mọi người rồi, và đó là điều quan trọng nhất. Phải không, chú Baker?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play