Thất sắc lưu ly quả!

Các tu sĩ vừa nghe, ánh mắt của tất cả đều sáng lên.

Dịch Tiểu Phong thầm nghĩ: “Quả nhiên là như thế, thằng này hiện tại chính là NPC ban bố nhiệm vụ.”

Thật đúng là hắn sợ kịch bản không đi theo hướng bình thường, Đơn Thiên Ca trực tiếp muốn giết bọn hắn.

Nói vậy, liền quá xuất sắc đi!

Một người nam tử quần áo hoa lệ tiến lên, đi đến cạnh Đơn Thiên Ca, xoay người nhìn về phía mọi người, nói: “Ta là Bắc Nguỵ Tam hoàng tử, ta đã phái quan binh vây quanh chân núi Trác Dạ bảo, đồng thời còn an bài cao thủ trong cung, bất luận kẻ nào dám can đảm trực tiếp rời đi, giết chết bất luận tội, mặc dù là tu sĩ Kim Đan muốn rời đi, cũng phải lột một lớp da.”

Lời này làm các tuyển thủ hiểu rõ tuyệt đối không thể rời đi Trác Dạ bảo.

Tần Cầm Tuyết ý vị thâm trường nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong trợn trắng mắt.

Hắn cảm giác chính mình bị xúc phạm.

Trong giai đoạn trước của tiết mục hắn rời đi thành Thuần Dương là bất đắc dĩ, lại không phải cố ý trốn tránh!

Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Tam hoàng tử.

Nhiệm vụ phụ của hắn có ám sát Tam hoàng tử, đạt được 800 điểm tích lũy.

Xem ra Tam hoàng tử chết chắc rồi.

Các tuyển thủ khác khẳng định sẽ nghĩ mọi cách đi giết hắn.

“Tốt, các ngươi có thể ở trong bảo điều tra, nhớ lấy, không được thương tổn đệ tử của Trác Dạ bảo cùng bình dân.” Đơn Thiên Ca phất tay nói.

Cửa bốn phía Sát Sinh tràng mở ra.

Các tu sĩ liên tiếp rời đi.

Dịch Tiểu Phong nhìn một vòng, ít nhất cũng có hai ngàn vị tu sĩ.

Muốn từ trong đó phân biệt ra tuyển thủ cũng không phải là chuyện dễ.

Nhìn qua phần lớn tu sĩ ăn mặc đều rất bình thường, muốn tìm ra người của Huyết Chưởng môn, Tố Tâm cung cũng rất khó.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm manh mối.” Tào Tuyền chủ động mời.

Ánh mắt hắn không tự chủ được mà dừng ở trên người Tần Cầm Tuyết.

Tần Cầm Tuyết nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong gật đầu.

Lúc này, Tằng Thụ bước nhanh đi tới, cười nói: “Lý Bạch huynh đệ, mang ta đi cùng!”

Lý Bạch……

Khi nói ra tên này, hắn thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Dịch Tiểu Phong này cũng là nhân tài, nghiêm trang diễn hài.

Dịch Tiểu Phong cười gật đầu.

Bất đồng với Thuần Dương thành, Trác Dạ bảo này quá nguy hiểm.

“Tuyển thủ Trần Hổ bị đào thải!”

Hệ thống nhắc nhở bỗng nhiên vang lên, Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết, Tằng Thụ hơi hơi động dung.

Nhưng bọn hắn đều không có thảo luận việc này, tránh khiến cho Tào Tuyền nghi hoặc.

Rời đi Sát Sinh tràng, một hàng bốn người lang thang không có mục tiêu mà đi.

Tào Tuyền rất hay nói, cùng Tần Cầm Tuyết nói không ngừng.

Dịch Tiểu Phong rất ít chen vào, ánh mắt tìm tòi khắp nơi.

Tằng Thụ thì chú ý Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong xem chỗ nào, hắn liền xem chỗ đó.

Thật ra Tần Cầm Tuyết cũng vậy, chỉ là không có lộ liễu như Tằng Thụ.

Bọn họ đều đoán được Dịch Tiểu Phong đang tìm bí tịch.

Bọn họ cũng muốn cọ chút vận may!

“Mẹ nha, hai cái cẩu đồ vật này trách không được lấy lòng ta như vậy.”

Dịch Tiểu Phong thầm mắng, có loại cảm giác tài sản của mình bị người ta nhớ thương.

Ầm ầm ầm ——

Tiếng sấm bỗng nhiên vang lên, tí tách tí tách nước mưa rơi xuống.

Bốn người Dịch Tiểu Phong vội vàng trốn đến dưới mái hiên bên cạnh.

Mưa thế mà càng lúc càng lớn, đường phố ngập nước hình thành con sông, ngược lại tạo nên một cảnh sắc thú vị.

“Phụ cận cũng không có người, Trác Dạ bảo thật lớn.” Tần Cầm Tuyết nhẹ giọng nói.

Tào Tuyền cười nói: “Tần cô nương đừng hoảng hốt, hung thủ hẳn là chỉ nhằm vào Thất sắc lưu ly thụ, chúng ta sẽ không có việc gì.”

Tần Cầm Tuyết theo lễ phép cười cười, Tào Tuyền vừa thấy, khóe miệng đều cười căng.

Thằng này đã dần dần trở thành liếm cẩu.

Mưa to bàng bạc, nước mưa rơi lộp bộp trên đường, rơi vào mái hiên, ồn ào náo động lại làm lòng người yên tĩnh.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Tào Tuyền cùng Tần Cầm Tuyết, Dịch Tiểu Phong thì đang suy tư về hướng đi của vụ án này.

Lão bảo chủ bị giết, có thể trực tiếp xem nhẹ động cơ giết người, ai cũng có thể có.

Dịch Tiểu Phong tổng cảm thấy kế tiếp sẽ có chuyện lớn muốn phát sinh.

“Có người!”

Tằng Thụ bỗng nhiên nói, đánh gãy mạch suy nghĩ của Dịch Tiểu Phong.

Hắn theo ánh mắt Tằng Thụ nhìn lại, chỉ thấy phía lòng đường, chỗ rẽ chỗ có một người áo vải vác đao đi tới, nước mưa đánh vào trên người hắn, hình thành một tầng hơi nước lượn lờ quanh thân hắn.

Bốn người tức khắc khẩn trương.

Tào Tuyền theo bản năng lui về phía sau một bước, run giọng nói: “Người này tay có lưỡi dao sắc bén, sát tâm tự khởi, chúng ta phải cẩn thận chút.”

Lúc này, Tần Cầm Tuyết không có nói tiếp.

Dịch Tiểu Phong nhíu mày, theo bản năng nắm lấy Thanh Tị kiếm.

“Ca, ngươi được không?” Tằng Thụ tới gần Dịch Tiểu Phong, thấp giọng hỏi nói.

Trong ba người, cũng chỉ Dịch Tiểu Phong có chút bản lĩnh.

Trước đó hắn xem qua Dịch Tiểu Phong cùng Đường thành chủ giao thủ, có tới có lui, tuy rằng bị ngược, nhưng ít ra có sức chiến một trận.

Vẻ mặt Dịch Tiểu Phong đạm mạc, nhẹ giọng nói: “Hắn?”

“Ta khẳng định đánh không lại.”

Tằng Thụ nghe được một câu trước, nháy mắt mặt mày hớn hở, nhưng vừa nghe đến câu nói kế tiếp, nét tươi cười biến mất.

Dưới sự khẩn trương nhìn chăm chú của bọn họ, người áo vải vác đao từng bước đi tới.

Hắn không có nhằm vào bọn họ, đi ngang qua bọn họ.

Hình ảnh phảng phất dừng lại.

Dịch Tiểu Phong thấy trên hông hắn treo hai cái đầu, một nam một nữ, vẫn còn trợn tròn mắt, chết tương đối kinh khủng.

Tần Cầm Tuyết thấy một màn như vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch.

Tào Tuyền, Tằng Thụ hai chân phát run.

Người áo vải mang cái khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đôi mắt đột nhiên liếc hướng bốn người Dịch Tiểu Phong.

Chỉ liếc mắt một cái, khiến bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Mưa to đầy trời, trong thành cổ u tĩnh gặp được kẻ thần bí như vậy, ai không sợ hãi?

“Trác Dạ bảo này đều là tội ác sao, người chết tiếp theo là ai, là ý trời.”

Một thanh âm xa xa truyền đến, đúng là người áo vải đang nói chuyện.

Hắn không có dừng lại, tiếp tục đi tới, rất mau liền biến mất khỏi tầm nhìn của bốn người.

Tằng Thụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhíu mày nói: “Hắn nói có ý gì? Chẳng lẽ lão bảo chủ chết đều không phải là là bởi vì Thất sắc lưu ly quả, mà là ân oán cá nhân?”

Lời người áo vải nói quá có tính ám chỉ!

Rõ ràng là đang nói Trác Dạ bảo đều không phải chính khí như ngoại giới vẫn truyền.

“Hẳn là vậy, xem ra mục tiêu của chúng ta hẳn nên đặt ở quá khứ của Trác Dạ bảo, nếu không chúng ta chính là ruồi nhặng không đầu, hoàn toàn tìm không thấy hung thủ.” Tần Cầm Tuyết gật đầu nói.

Tào Tuyền hỏi: “Muốn theo sau hay không?”

Tằng Thụ, Tần Cầm Tuyết đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn, cũng không nói lời nào.

Tào Tuyền xấu hổ, giả khụ một tiếng.

Tần Cầm Tuyết bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Dịch Tiểu Phong không thích hợp, quan tâm hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

Tào Tuyền chú ý tới Dịch Tiểu Phong mồ hôi lạnh chảy ròng, âm thầm cười nhạo, so với ta còn nhát gan hơn!

“Vừa rồi cái ánh mắt kia… không thể sai được, tuyệt đối là hắn……”

Trong lòng Dịch Tiểu Phong điên cuồng hét lên, thân thể run nhè nhẹ.

Kiếm thánh Bạch Hồng Tiêu!

Người nọ vừa rồi tuyệt đối là Kiếm thánh!

Dịch Tiểu Phong không thể quên được cảm giác Bạch Hồng Tiêu mang tới cho hắn, lúc trước khi đối mặt Hứa bộ đầu, Bạch Hồng Tiêu một kiếm đánh tới, cũng từng làm hắn có cảm giác kinh khủng như vậy.

Còn Bạch Hồng Tiêu vì sao cải trang, hắn không rõ.

Lần này dùng đao, khẳng định là muốn cho người khác không thể liên tưởng đến Kiếm thánh!

Khán giả cũng không khỏi trêu chọc Dịch Tiểu Phong:

“Ha ha ha, Dịch ca lại bắt đầu diễn!”

“Ta cảm thấy hắn là thật sự sợ hãi!”

“Không có khả năng, đối mặt Kiếm thánh, Dịch ca đều dám nói nhảm, vừa rồi người kia có thể mạnh hơn Kiếm thánh?”

“Thật sự là Kiếm thánh thì Dịch Tiểu Phong chết chắc rồi.”

“Hay là Trác Dạ bảo này trước kia phát sinh qua án oan?”

……

“Ta không có việc gì, chúng ta đi trước đi.” Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói, sau đó theo hành lang dưới mái hiên rời đi, đi phương hướng ngược lại với người áo vải.

Tần Cầm Tuyết, Tằng Thụ, Tào Tuyền lập tức đuổi kịp.

Bọn họ đều cho rằng Dịch Tiểu Phong bị dọa, cho nên cũng không có hỏi nhiều.

Dịch Tiểu Phong lòng đầy tâm sự, cảm thấy kế tiếp phiền toái lớn.

Hắn bỗng nhiên thoáng nhìn đường phố người áo vải đi qua lúc trước có ánh hồng, trong màn mưa rất mỏng manh, nhưng vẫn là bị hắn nhìn thấy.

Cơ duyên!

Dịch Tiểu Phong dường như mũi tên nhọn bắn ra.

Hắn nhanh chóng đi qua, vồ nhặt đồ vật trên mặt đất lên, nhét vào trong lòng ngực, lại chạy về dưới mái hiên.

Tằng Thụ trừng lớn đôi mắt, bước nhanh đi lên, tò mò hỏi: “Ngươi nhặt được cái gì?”

Này cũng có thể nhặt được bảo bối?

Dịch Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Một đồng tiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play