“Bắc Nguỵ hoàng thất?”

Dịch Tiểu Phong lẩm bẩm tự nói, sắc mặt cổ quái.

Xem ra này lại là một cọc sự kiện lớn.

Trước đó Thuần Dương thành ở Ngô quốc, Ngô quốc gần Bắc Ngụy.

Thuần Dương thành chỉ hấp dẫn Kiếm thánh, ân oán cá nhân, Trác Dạ bảo thì hấp dẫn các tông môn trong Tu Chân giới, cả hoàng thất đều tới.

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên đối với Thất sắc lưu ly quả sinh ra hứng thú thật lớn.

Hắn thật cẩn thận cầm lấy con dế vàng, lòng tò mò bên trong còn dư lại mấy cây kim.

Tuy rằng nhắc nhở nói có ba cây kim, lỡ như bị người dùng hết đây?

Ngay sau đó, trước mắt hắn xuất hiện một hàng chữ:

Vốn có bảy cây kim độc, chỉ còn lại có ba cây.

……

Cũng không tệ lắm, ba cây có thể giết ba người.

Dịch Tiểu Phong để con dế vàng vào đai lưng.

Khán giả chỉ là nhìn thấy hắn nhặt được một khối vàng, nhưng vẫn có thể khiến cho khán giả kinh hô:

“Vận khí này…”

“Nhặt tiền thì nhặt tiền……”

“Lợi hại, ca của ta, chờ ta tiến vào trò chơi, ta làm tiểu đệ của ngươi, mang ta đãi vàng.”

“Dịch Tiểu Phong, nhặt vàng có cái gì tốt, mau đi Sát Sinh tràng, có tuyển thủ đã chuẩn bị cướp sạch ngươi!”

“Ha ha ha, này cũng có thể, chịu phục!”

“Đôi mắt thật sự quá độc.”

……

Sau khi Dịch Tiểu Phong nhặt được con dế vàng, tâm tình sung sướng.

“Tam bộ bạo tễ tán, cái thiên tài nào đặt tên cho? Thật ngưu bức.” Trong lòng Dịch Tiểu Phong cảm thán. (B: Lão tác mặt dày nhở…)

Theo đường phố đi hướng đỉnh núi, ven đường có tu sĩ bước nhanh từ bên cạnh hắn đi qua, không để ý đến hắn.

Nhìn dáng vẻ này trong Trác Dạ bảo vẫn là có rất nhiều tu sĩ.

Đại khái đi khoảng mười phút, khi ngang qua một đầu ngõ, Dịch Tiểu Phong nghe được tiếng mắng đầy tức giận.

Khi hắn quay đầu nhìn về phía ngõ nhỏ, chỉ thấy Dương Ngự bị năm tên đại hán vây quanh.

Bọn đại hán ăn mặc áo hồng giống nhau, hẳn là đến từ một môn phái, xô đẩy Dương Ngự, áp bức hắn vào góc tường.

“Ta đã nói, ta không phải ma tu!”

Dương Ngự đỏ mặt, giận dữ hét.

Đại hán râu quai nón cầm đầu hừ lạnh nói: “Vậy ngươi lén lút mò mẫm khắp nơi trên đường để làm gì?”

“Ta…… Ta đánh rơi đồ vật mà thôi!”

Dương Ngự căng da đầu trả lời, trong lòng hắn tràn ngập bi phẫn.

Mẹ nó!

Tìm đồ vật cũng sai?

Cửa hàng trên đường đều đóng cửa, hàng vỉa hè đều đã thu đi, hắn liền lật mấy tảng đá, mấy khúc gỗ, có làm sao?

Hắn sở dĩ làm như vậy, là bởi vì mấy ngày nay hắn xem giai đoạn đầu tiết mục của Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong thích đi dạo khắp nơi, tìm bảo bối, mới có thể thu hoạch nhiều như vậy.

Người khác đều hướng địa phương đông người tìm NPC, Dịch Tiểu Phong thì thích đi chỗ không người vạch bụi cỏ.

Hắn muốn noi theo một chút, kết quả bị năm đầu heo theo dõi.

Thật là heo!

Dương Ngự nếu không có thấy hình thể bọn họ to lớn, đông hơn, hắn đã sớm đem mấy từ khó nghe đó chửi ra rồi.

“Đánh rơi đồ vật? Quỷ tin! Trước phế hai tay hai chân ngươi, rồi giao cho thiếu bảo chủ!” Đại hán râu quai nón cười khẩy nói.

Dương Ngự bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Dịch Tiểu Phong đứng ở đầu ngõ, hắn giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kêu lên: “Dịch Tiểu Phong! Cứu ta! Mau cứu ta! Bọn họ đổ oan ta trộm đồ!”

Năm tên đại hán lập tức xoay người nhìn về phía Dịch Tiểu Phong.

Dịch Tiểu Phong không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm, dọa cho năm tên đại hán rút đao.

Dương Ngự cảm động.

Không nghĩ tới Dịch Tiểu Phong mà hắn nhắm vào lúc trước lương thiện như thế, gặp chuyện bất bình, rút kiếm tương trợ.

Giờ khắc này, trong lòng hắn tràn đầy áy náy cùng kinh hỉ.

Áy náy là chính mình quá tiểu nhân, kinh hỉ chính là chính mình có thể tránh thoát một kiếp này.

Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên cất bước chạy, nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ.

“Ách……”

Năm tên đại hán cùng Dương Ngự sửng sốt.

Khán giả tất cả đều cười ngửa, nhưng fan não tàn của Dương Ngự thì đang mắng Dịch Tiểu Phong vô tình vô sỉ.

“Bắt đầu rồi, Dịch ca muốn thể hiện tình cảm a.”

“Dịch Tiểu Phong: Ngươi trước đó nhằm vào ta như thế nào? Lão tử đầu óc bị choáng mới cứu ngươi!”

“Dịch Tiểu Phong: Ta lúc ấy chỉ là muốn cười.”

“Ha ha ha ha ha, cười chết cha.”

"Đã xác định phân cảnh tốt nhất hôm nay.”

“Dương Ngự: Ta CNM!”

……

Dịch Tiểu Phong chạy không bao lâu, liền nghe được ngõ nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau.

Hắn cười vô sỉ.

Thật thảm!

Dịch Tiểu Phong thu Thanh Tị kiếm, chạy chậm hướng tới đỉnh núi.

Chuyện Dương Ngự gặp phải làm hắn cảnh giác, không thể ở trên đường phố đi quá lâu, hiện tại trong Trác Dạ bảo rồng rắn hỗn tạp, nói không chừng liền có người nhìn hắn mà ngứa mắt.

Lại qua mười phút.

Dịch Tiểu Phong rốt cuộc đi vào trước cửa Sát Sinh tràng.

Sát Sinh tràng rất giống trường đấu thú, tường rất cao, diện tích khoảng chừng to như một cái sân bóng, trước cửa có đệ tử Trác Dạ bảo chờ đợi, các tu sĩ xếp hàng, theo thứ tự vào cửa.

Không trung giăng đầy mây đen, chậm chạp không chịu tan đi, cũng không chịu đổ mưa.

Dịch Tiểu Phong mới vừa xếp hàng không bao lâu, hắn bỗng nhiên cảm giác có người chen vào sau lưng mình.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, thế mà là Tần Cầm Tuyết.

Tần Cầm Tuyết mặc đồ trắng, bên ngoài khoác áo đen, trên đầu mang mũ, tay cầm chuôi kiếm, rất có phong thái nữ hiệp.

Người nọ đứng sau hắn nhìn thấy là một nữ tử, liền không nói cái gì, ngầm đồng ý cho nàng chen ngang.

Dù sao Trác Dạ bảo xảy ra chuyện lớn, hiện tại vào Sát Sinh tràng cũng không phải chuyện tốt, không cần sốt ruột.

“Như trước đó đã thoả thuận đi?” Tần Cầm Tuyết thấp giọng nói.

Dịch Tiểu Phong gật đầu.

Hắn cẩn thận đánh giá Tần Cầm Tuyết.

Trước kia không cảm thấy nàng đẹp, nhưng hiện tại bỗng nhiên cảm thấy nàng còn rất dễ nhìn, đặc biệt là một thân trang phục này.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa.

“Ta ở trên đường nghe được Huyết Chưởng môn cũng tới, nhưng bọn họ là ma đạo, Trác Dạ bảo khinh ghét ma đạo tu sĩ nhất, cho nên bọn họ chỉ có thể cải trang thành tu sĩ bình thường, tạm thời không cách nào tìm ra bọn họ.” Tần Cầm Tuyết tiếp tục nói.

“Tố Tâm cung cũng như thế, Trác Dạ bảo có lão tổ tông là một tu sĩ Kim Đan, sống hai trăm năm, tuy rằng không ở Trác Dạ bảo, nhưng dư uy vẫn còn, chính ma hai đạo đều nể tình.”

Dịch Tiểu Phong nhướng mày, bà nương này có tốc độ điều tra manh mối thật sự nhanh.

Đương nhiên, có thể là Tần Cầm Tuyết được nhắc nhở.

“Tu sĩ Kim Đan liền lợi hại như vậy?” Dịch Tiểu Phong nghi hoặc hỏi.

Hắn vốn tưởng rằng Tố Tâm cung là thế lực lớn, hiện tại xem ra……

Dù sao cũng là ở trong tiểu thuyết, tu sĩ Kim Đan cũng không tính là cái gì.

Tần Cầm Tuyết còn không có trả lời, tu sĩ đứng trước Dịch Tiểu Phong nhịn không được nói: “Kim Đan tu sĩ? Ngươi biết cái gì là Kim Đan sao? Có lẽ Tố Tâm cung có Nguyên Anh lão quái, nhưng mỗi một vị Kim Đan đều đáng giá mượn sức, mà không phải dễ dàng đắc tội, tông môn chính đạo mượn sức lão tổ Kim Đan không phải số ít, nếu là ma đạo làm khó dễ Trác Dạ bảo, không phải cho tông môm chính đạo cơ hội mượn sức Kim Đan lão tổ?”

Dịch Tiểu Phong vừa nghe, cảm thấy có lý.

Hắn nhìn về phía tu sĩ phía trước, người này có dáng dấp trung bình, tướng mạo cũng bình thường.

Hắn chắp tay hỏi: “Tại hạ Thanh Liên kiếm phái Lý Bạch, không biết các hạ tên gì, đến từ môn phái nào?”

Lý Bạch……

Khoé miệng Tần Cầm Tuyết run rẩy.

Tu sĩ kinh ngạc nói: “Thanh Liên kiếm phái? Ta làm sao không nghe nói qua? Ta là Tào Tuyền, đến từ một tiểu gia tộc tu chân, không đáng nhắc tới.”

“Ha ha, Thanh Liên kiếm phái của ta cũng không đáng nhắc tới, nghe Tào huynh nói, xem ra đối với Tu Chân giới rất có hiểu biết, tiểu đệ ta mới ra đời, mong rằng huynh đài chỉ điểm thêm.” Dịch Tiểu Phong cười ha hả nói.

Bình luận đều là cười phun:

“Thần a, mẹ nó Thanh Liên kiếm phái Lý Bạch!”

“Lý Bạch: Người đã khuất núi, chớ gọi hồn!”

“Học thêm a, về sau ta hành tẩu Tu Chân giới gọi là Đỗ Phủ.”

“Tại hạ Dương Ngọc Hoàn.”

“Vô sỉ a, nói vậy cũng được?”

“Tần Cầm Tuyết: Ta liền lẳng lặng xem ngươi biểu diễn……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play