Nhưng cũng có tin tức xấu, trước mắt Thịnh Quân còn đang trong thời kỳ bảo vệ tân thủ. Ba ngày sau khi thời hạn bảo vệ trôi qua, mỗi ngày nàng sẽ tiêu hao một chút năng lượng để duy trì vận hành máy móc bình thường, nếu không sẽ tiến vào trạng thái tắt máy, gỡ tất cả hàng hóa xuống, vĩnh viễn rơi vào hôn mê.
Điều này có nghĩa là một khi nàng tắt máy, không khác gì đã chết, hơn nữa cũng không có hy vọng về nhà.
Tuyệt đối không thể tắt máy!
Thế nhưng, hiện tại nàng bị ném vào trong núi lớn đến chim không thèm ị, rất khó tưởng tượng sẽ có người đến nơi này mua đồ!
Nghĩ đến đây, sự lạc quan của Thịnh Quân lập tức biến mất hơn phân nửa, biến thành tràn đầy sầu lo.
Cũng may trời không tuyệt đường sống của con người, ngũ giác của nàng trở nên mạnh mẽ, trong lúc tuyệt vọng chợt nghe thấy tiếng người vang lên từ xa.
Có người có nghĩa là có khách hàng, thanh năng lượng trống rỗng của nàng được cứu rồi!
Thịnh Quân vội vàng thao tác mãnh liệt, luống cuống tay chân bày hàng hóa cho mình. Trước mắt nàng chỉ là máy bán hàng sơ cấp, trong bụng trống trơn chỉ có một tầng kệ hàng, chỉ có thể bày ra bán năm loại hàng hóa.
Thịnh Quân nhìn vào khung hàng, mì tôm có thể lựa chọn lên khung có bốn vị: Mì thịt bò kho, mì thịt bò cay, mì gà hầm nấm hương, mì bò hầm nước béo.
Đều là những vị ăn rất ngon, nàng lựa chọn lên kệ hết, vừa lúc chiếm hết bốn khung bày hàng.
Thịnh Quân do dự một lát, trước tiên lên khẩu vị trà xanh có độ phổ biến rộng nhất.
Sau khi nhét đầy những vỏ hàng xanh xanh đỏ đỏ vào tủ máy trống rỗng, cuối cùng không còn đơn điệu nữa, tạm thời có nhiều loại hàng hóa như vậy, Thịnh Quân tạm thời chưa thăm dò được điều kiện gia tăng hàng hóa.
Kế tiếp là vấn đề định giá.
Không biết tại sao, thân máy bán hàng sẽ không hiện ra giá niêm yết, điều này có nghĩa, thu bao nhiêu tiền nôn ra bao nhiêu đều do Thịnh Quân định đoạt.
Nàng vốn định dựa theo giá cả mơ hồ trong trí nhớ của mình để định ra, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hiện tại chuyện quan trọng nhất là khai trương, không bằng cứ khai trương đại hạ giá, định giá toàn bộ một đồng, đây cũng là yết giá thấp nhất mà hệ thống máy bán hàng cho phép.
Trước tiên bán nhiều lãi ít bán vài thứ ra ngoài xem đã, xem tình huống chuyển đổi giá trị năng lượng rồi tính.
Chuẩn bị công tác xong, Thịnh Quân cảm thấy không có gì sai sót, nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đang đi về phía nàng, nàng liền kiễng chân mong chờ đám người kia ngoi đầu lên.
Nhưng điều khiến Thịnh Quân mở rộng tầm mắt là, người xuất hiện trong tầm mắt của nàng lại là một đám cổ nhân!
Cổ nhân thì cũng thôi đi, đám người này ai nấy quần áo tả tơi, thân hình bẩn thỉu, xanh xao vàng vọt, nhìn không phải nạn dân thì chính là ăn mày, hoàn toàn không giống quần thể có tiền tiêu phí, hơn nữa bọn họ còn mang theo vũ khí!
Tình huống bên ngoài quá gay go, Thịnh Quân cũng sắp ngất đi, nàng nhìn rìu trong tay một người trong đó phản ra ánh sáng lẫm liệt, trong lòng cảnh báo mãnh liệt.
Trước đó quá kích động, nàng suýt nữa quên mất chuyện này. Là một người bán hàng tay trói gà không chặt, liệu nàng có trực tiếp bị người ta bạo lực mổ bụng, mổ gà lấy trứng không?
Cũng may đối phương là một đám cổ nhân, cầm đuốc cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần, nửa ngày cũng không nhận ra nàng là cái gì, có lẽ trong lòng còn có kính sợ, cũng không trực tiếp động thủ.