Triêu Vũ tự nguyện gia nhập Phương Quân, chuyến này đương nhiên cũng đi theo đến đây.
Lúc này bị Tảo Nhi gọi đến, nàng ấy cũng định ra mặt, cố gắng hết sức khuyên ca ca đừng tận hiến với hôn quân nữa.
Nàng ấy được một đội Phương Quân hộ tống đến gần hét nói:
“Ca, là muội đây, Triêu Vũ! Muội còn sống, lúc trước bị người đưa đến Liêu Châu, mấy ngày trước được Phương Quân cứu ra.”
“Còn nhớ khi còn bé huynh nói với muội, huynh muốn làm anh hùng lớn bảo vệ quốc gia! Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, thiết nghĩ huynh nên nhìn rõ rồi, thứ mà huynh vẫn luôn trung thành bảo vệ rốt cuộc là vết bẩn không chịu được nhường nào.”
“Lúc trước muội vẫn luôn cảm thấy mê man, không hiểu được rõ ràng là chúng ta đang cố gắng bảo vệ mọi người, nhưng tại sao mọi người lại càng ngày càng khó khăn, bây giờ từ Phương Quân muội hiểu được một đạo lý, cách nghĩ lúc đầu của chúng ta là sai, muốn bảo vệ quốc gia, nhà là nhà của bá tánh, đất là đất của bá tánh, chứ không phải là của tên cẩu Hoàng đế ấy. . .”
“Ca ca, người nên đầu hàng là các huynh. Lúc này không chiến mà đầu hàng không phải là hành vi của người hèn nhát, mà là vì tình yêu lớn càng đáng để chúng ta bảo vệ! Phương Quân chưa từng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt với người bình thường, nếu như đầu hàng, mọi người đều sẽ sống thật tốt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT