Tảo Nhi nhìn cái nút mới xuất hiện kia, trong lòng ngứa ngáy, rất tò mò đó là cái gì.

Nhưng nhớ tới bánh bột đặc biệt chống đói, nàng ấy cắn răng dời ánh mắt khỏi quầng sáng mới, giơ tay ấn cái nút phía dưới lương khô.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục nặng nề, hẳn là âm thanh bánh bột rơi xuống, sau đó còn kèm theo một tiếng vang nhỏ.

Chưa kịp khom lưng nhìn, Tảo Nhi đã phát hiện tất cả chùm sáng vẫn còn sáng.

Nàng ấy do dự một lát, lại chọc một hộp bánh bột, nhưng kỳ quái là, chùm sáng kia vẫn chưa tắt!

"Chẳng lẽ là vừa rồi chúng ta cầu xin Phương Tiên Nhi, được nó ghi tạc trong lòng?" Tảo Nhi lẩm bẩm.

Nàng ấy cảm thấy rất có thể là như vậy, dù sao từ biểu hiện của Phương Tiên Nhi trước đó, loại bánh bột khô này hẳn là rất trân quý, cũng sẽ không dễ dàng đưa cho các nàng như vậy.

Nhưng sau khi nàng ấy nói xong nỗi khó xử, Phương Tiên Nhi liền đáp lại như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tảo Nhi dâng lên một dòng nước ấm, Phương Tiên Nhi đối đãi với nàng ấy thật sự là quá tốt, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng ấy.

Tảo Nhi nhịn không được lau đôi mắt đỏ lên, nói: “Phương Tiên Nhi, ta luôn cảm thấy người giống như một người nương khác của ta!”

Thịnh Quân đang nhìn nàng ấy mua đồ nghe được, không dám tin "Hả?" một tiếng, cằm suýt nữa trật khớp.

Gọi nàng là nương còn là một đại cô nương như vậy, nàng cũng không lớn hơn đối phương bao nhiêu tuổi đâu!

Thịnh Quân không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình đã cho đối phương ảo giác đó ở đâu.

Chẳng lẽ nói, trước kia mẹ ruột của Tảo Nhi luôn mua đồ ăn ngon cho nàng ấy, cho nên từ sau khi lấy được rất nhiều đồ ăn từ chỗ mình, liền cảm nhận được ấm áp như mẹ?

Lại nói tiếp, nàng biết Tảo Nhi và Hạnh Nhi là tỷ muội, nhưng quả thật chưa bao giờ thấy qua cha mẹ hai người. Chẳng lẽ tất cả đều đã qua đời rồi sao… Trong lòng Thịnh Quân nhịn không được toát ra vài tia trìu mến, quyết định không hề rối rắm chuyện làm mẹ nữa.

Tảo Nhi đang ấn tới ấn lui trên người nàng, cũng không biết Phương Tiên Nhi xoắn xuýt trong lòng.

Tâm trạng của nàng ấy lúc này đã dần dần từ cảm kích biến thành thấp thỏm, bởi vì nàng ấy phát hiện, mình đã ấn năm lần, pháp quang của cái bánh bột kia vẫn chưa tắt!

Tảo Nhi căn cứ vào biểu hiện của Thịnh Quân suy đoán, đồ ăn càng chống đói thì càng quý giá, pháp lực hao phí càng nhiều.

Nghĩ đến những chuyện này, Tảo Nhi không khỏi dừng động tác lại, lo lắng Phương Tiên Nhi đơn thuần vì nàng ấy mà hao hết pháp thuật: “Phương Tiên Nhi, những thứ này đã đủ cho chúng ta ăn rất lâu rồi, nếu không ngươi thu hồi thần thông đi?”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Phương Tiên Nhi dồn dập phát ra đáp lại: "Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!" Giống như là đang thúc giục nàng ấy đừng nói nhiều, trực tiếp lấy đi là được.

Không chỉ có như thế, pháp quang kia cũng cố chấp sáng lên, không có vẻ nào như là sẽ dập tắt.

Tảo Nhi thấy thế thở dài, nghĩ đến chuyện Phương Tiên Nhi sáng cả đêm trước đó, cũng không dám lên tiếng khuyên can nữa, chỉ suy nghĩ lát nữa dựng một gian phòng che nắng che mưa cho Phương Tiên Nhi.

Dù sao thần phật các loại đều là thờ trong miếu, Phương Tiên Nhi là tinh quái, có gian phòng làm miếu có lẽ cũng sẽ tốt hơn một chút?

Chỉ là kiểu dáng của căn nhà này còn phải suy nghĩ nhiều một chút.

Tảo Nhi hồn bay lên trời nghĩ xong chuyện, cúi đầu nhìn, Hạnh Nhi đã lấy ra năm hộp lương khô trong hòm chúc phúc ra, kèm theo hai bao rau quả khô. Có nhiều bánh như vậy đủ cho các nàng ăn một hồi lâu, chớ nói chi còn có rau quả khô mà Phương Tiên Nhi cho thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play