Thấy bọn nhỏ lấy xong, người lớn cũng mang theo ý cười mỗi người cầm hai khối.

"Lần này làm cho đám mèo tham ăn vui sướng đến phát rồ rồi." Mẹ Đại Ngưu nói.

"Haizz, bọn nhỏ cũng khổ, trải qua loại thế đạo này, trước đó tất cả đều đã đói đến ỉu xìu rồi, bây giờ có đồ ăn có thể chạy có thể nhảy, nhìn cũng làm cho người ta vui vẻ." Nương Xuyên Tử cười nói.

Từ khi Xuyên Tử nhà nàng ấy đi một lần như vậy, nàng ấy đã cảm thấy, có thể sống tốt quan trọng hơn bất cứ cái gì.

Hà Hoa nghe xong cũng cười: “Trước kia đúng là rất khổ, hôm nay có Phương Tiên Nhi, cũng chầm chậm tốt lên. Ngươi xem những thứ mới mẻ này, lúc chúng ta còn sống tốt đều chưa được ăn qua!”

“Cũng đúng!”

Nương Xuyên Tử vừa nói, vừa muốn giữ lại hai quả khô mình lấy được, muốn để lại toàn bộ cho Xuyên Tử ăn.

Hà Hoa thấy thế, mở miệng nói:

“Đại tẩu, tẩu cứ tự ăn những thứ này đi, cho Xuyên Tử ta đều giữ lại. Đứa nhỏ là nuôi ra, không phải tẩu làm nương chịu thiệt, thức ăn của tẩu tuyệt đối đừng tiết kiệm như vậy. Tẩu suy nghĩ thật kỹ, Xuyên Tử ăn thêm một ngụm này của tẩu thì có thể thế nào? Nhưng nếu như tẩu chịu đói thời gian dài, thân thể bị ảnh hưởng, chỗ dựa lớn nhất của hắn sẽ sụp đổ!”

Nói thế nào Xuyên Tử cũng là một tiểu tử choai choai, sau khi thân thể khỏe lại, liền lại đi theo ra ngoài tìm đồ ăn.

Những rau quả khô này được chia cho những người lớn và hài tử ở đây, Hà Hoa còn đặc biệt chừa lại một bát nhỏ, dự định lát nữa sẽ mang cho người già ăn, còn lại thì giữ lại cho những người lao động ra ngoài tìm đồ ăn về ăn, bên trong có phần của Xuyên Tử.

Trong lòng nương Xuyên Tử cũng biết Hà Hoa là đang quan tâm nàng ấy, cười giải thích hai câu, cũng không nói thêm gì nữa, do dự một lát vẫn ăn trái cây khô.

Nàng ấy cầm một món đồ khô màu xanh lá cây, còn có một miếng quả dày không đỏ không vàng.

Trước tiên ăn rau xanh khô, bỏ vào trong miệng cắn một miếng, quả nhiên là trong vị mặn mang theo giòn.

Trước kia nàng ấy cũng từng làm đồ khô, nhưng chưa từng có một món nào ngon như vậy.

Nương Xuyên Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy có hai điểm khác biệt lớn nhất giữa cái này và đồ khô nàng ấy từng làm.

Một là đồ khô này làm rất khô, hoàn toàn không nếm ra nước, vị cũng rất ngon, nghĩ như vậy, có lẽ có thể bảo quản được càng lâu hơn?

Hai là Phương Tiên Nhi bỏ muối vào trong thức ăn của các nàng.

Muối của các nàng không tốt như vậy, luôn mang theo vị đắng trong cái mặn, mỗi lần ăn còn phải ăn tiết kiệm. Lúc làm đồ ăn, chỉ rắc một nắm muối xíu xiu vào trong là được rồi, không giống như của Phương Tiên Nhi, đặc biệt có mùi vị.

Nương Xuyên Tử chậm rãi ăn xong thức ăn khô, l.i.ế.m môi, lại nếm miếng trái cây đỏ vàng giao nhau kia. Cắn một miếng, hương vị lại rất khác lạ, miếng trái cây này mang theo một loại vị ngọt rất thơm, giống như hương trái cây lại giống như là cái gì khác.

Nhưng tuyệt đối ăn rất ngon!

"Phương Tiên Nhi đối với chúng ta thật tốt." Nàng ấy nhịn không được lại cảm khái một lần.

Nương Đại Ngưu gật đầu đồng ý: “Ai nói không phải chứ? Chúng ta cúng mấy đồng tiền kia, có thể mua được cái gì chứ, nghĩ cũng biết không thêm được bao nhiêu hương hỏa, cũng chỉ có nó không chê, còn nguyện ý giúp đỡ chúng ta.”

Ăn xong rau quả khô thơm ngào ngạt, trong lòng mọi người đều ngọt ngào, làm việc cũng càng có sức lực, mọi người tiếp tục bận rộn với khí thế ngất trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play