Mì mà nương Xuyên Tử nấu không giống với cách nấu của Đại Ngưu trước đó, nàng ấy không chia bánh mì thành hai phần, mà đổ toàn bộ vào trong hũ sành.
Lần này nàng ấy nấu mì gà nấm hương, tuy rằng mùi vị không bá đạo bằng thịt bò kho tàu, nhưng bởi vì đủ đậm đà, cũng tản ra mùi thơm vô cùng tươi ngọt, quanh quẩn trong động thật lâu không cách nào tản đi.
Ban đầu không có câu nói kia của Xuyên Tử, mọi người còn chưa ngửi ra được bình mì này có mùi vị gì, nghe hắn nhắc đến canh gà, canh gà trong trí nhớ của mọi người đã lâu không được uống, đột nhiên lại có mùi vị thực chất, cùng với hơi nóng của bình mì trước mắt này, thật sự là càng nghĩ càng thơm.
Đám trẻ trong hang bị mùi canh gà này hấp dẫn, trở nên thèm thuồng, nhưng lại biết trong nhà không dễ, đều rất hiểu chuyện, không ai mở miệng cầu xin người lớn nhà mình cũng nấu một nồi mì để ăn.
Nương Xuyên Tử nhìn vào trong bình, lại quấy quấy, phát hiện mì sợi đã đủ mềm, hẳn là đã nấu xong, nàng ấy nhanh chóng cầm bát tới, múc cho Xuyên Tử nửa bát, lại gọi những người khác trong động: “Nhiều canh như vậy, chúng ta cũng không uống hết được, mọi người đều tới nếm thử mùi vị!”
Cùng nhau sống chung trong thời gian lâu như vậy, cơm bình thường đều là ăn chung, cũng không so đo ai uống của ai một chén canh, về sau trả lại là được.
Các người lớn gật đầu đồng ý, bọn nhỏ thấy thế hoan hô một tiếng, nhanh chóng cầm chén xếp hàng múc canh uống.
Nương Xuyên Tử cũng không phải người keo kiệt gì, gắp cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một đũa mì, phân xong còn thừa lại non nửa bát mì nước, nàng ấy tự múc một bát nhỏ, đợi lát nữa đưa đến sơn động cách vách, cho cha mẹ chồng và cậu chồng ăn.
Nhìn bát mì nước thơm ngào ngạt trước mắt, hai mắt Xuyên Tử đăm đăm, vội vàng cầm đũa đẩy một miếng vào trong miệng, trong miệng là mì sợi mềm mại mặn ngọt, cảm giác giống như là đã hút no nước canh, cắn vào mềm đến không tưởng nổi, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi thơm của canh gà, khứu giác cùng vị giác tất cả đều được thỏa mãn, cả người đều giống như là từ trong c.h.ế.t lặng sống lại.
"Nương, mì này ăn quá ngon, người cũng mau ăn đi!" Xuyên Tử nhét mì vào miệng, quay đầu thúc giục nương mình.
Hắn cảm thấy đời này cũng không thể quên được mùi vị của bát mì gà này.
"Được, nương cũng ăn!" Nương Xuyên Tử cũng gắp một đũa đưa vào miệng, vừa ăn một miếng liền sững sờ.
Nàng ấy đã quên lần trước mình ăn đồ ngon là khi nào, nhưng dù có ngon đến đâu cũng kém xa bát mì này, mùi vị của bát mì này thật sự là quá tuyệt.
Trong sơn động nhất thời không ai nói chuyện, tất cả đều là thanh âm húp canh ăn mì chậc lưỡi. Chờ qua hồi lâu, ăn xong thu dọn đồ vật, đoàn người nằm xuống nghỉ ngơi còn rất phấn khởi.
Vừa nghĩ tới bọn họ có Phương Tiên Nhi, còn có nhiều gói mì như vậy, trong lòng đều cảm thấy đủ đầy, hai ngày trước còn lâm vào tuyệt vọng, giống như đột nhiên liền trở nên có hi vọng.
Ăn no uống đủ, ban đêm ngủ cũng thơm ngọt, đêm nay Xuyên Tử lại mơ thấy chuyện ăn mì gà, không ngừng cười l.i.ế.m miệng.
Ngày kế là một ngày đẹp trời hiếm có.
Sáng sớm, mấy người Tảo Nhi đã bò dậy, sau khi chia một bao mì ăn xong chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.
Thân thể Lưu Nhị Sơn còn chưa khỏi hẳn, lần này tạm thời không đi theo, đội ngũ tìm thức ăn liền do Tảo Nhi dẫn dắt.