Nhưng rất nhanh nàng đã nghe được nửa câu sau, cũng chính là chuyện Tảo Nhi nói muốn dùng tiền cung cấp cho nàng, lại nhìn thấy một nắm tiền đồng nhỏ kia, lần này Thịnh Quân hoàn toàn tỉnh táo.

"Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!" Bỏ tiền vào đi, nàng nói đây là cả hai cùng có lợi, một nắm tiền cung cấp năng lượng như vậy, hẳn là đủ cho nàng chống đỡ mười ngày, còn có thể để cho các tiểu cổ nhân lấp đầy bụng, thật là chuyện tốt.

“Xem ra ngươi chịu tiếp nhận tiền cúng bái của chúng ta, thật sự là quá tốt!”

Tảo Nhi cảm thấy mình nghe hiểu ý của Phương Tiên Nhi, nhét đồng xu vào hộc bỏ tiền của Thịnh Quân.

"Xin bỏ tiền vào!" Chờ chút, một hơi ném tiền vào, nàng cũng không có kinh nghiệm, xuất hàng không có vấn đề chứ?

Tinh thần thể của Thịnh Quân gãi đầu một cái, cái nút trên máy lại sáng lên.

Tảo Nhi thấy thế, do dự một chút, đưa tay chạm vào chỗ lúc trước nàng ấy ấn xuống, Thịnh Quân nhanh chóng bỏ gói mì thịt bò kho xuống.

Nghe được động tĩnh quen thuộc, Tảo Nhi ngẩn ra, lần này nàng ấy tới đây, một mặt là vì dâng lễ, một phương diện khác chính là muốn giúp mọi người hỏi Phương Tiên Nhi một chút, có thể cầu chút đồ ăn hay không, tích lũy khí lực qua mùa đông.

Chỉ là không ngờ Phương Tiên Nhi sảng khoái như vậy, bỏ tiền vào xong còn chưa đợi nàng ấy nói thêm vài câu, đã trực tiếp hiểu thấu tâm tư của nàng ấy, bắt đầu cho đồ vật.

Tảo Nhi hoàn hồn, liền thấy pháp thuật của Phương Tiên Nhi vẫn sáng, nàng ấy thử thăm dò ấn thêm một lần, lại nghe được một tiếng động, nhìn mấy đoàn ánh sáng kia còn chưa tắt, ý vị này là Phương Tiên Nhi còn muốn cho nàng ấy đồ vật nữa.

Tảo Nhi cảm thấy đầu óc mình mộng mị cả lên, giống như bị bánh phúc đập trúng. Nàng ấy tiếp tục ấn vào đoàn ánh sáng, lại nghe thấy một tiếng vang, lại ấn xuống, ánh sáng vẫn không tắt, lặp đi lặp lại ấn xuống rất nhiều lần, sau khi nghe không biết bao nhiêu tiếng vang, pháp quang của Phương Tiên Nhi mới rốt cục biến mất không thấy gì nữa.

Thịnh Quân nhìn thấy dáng vẻ chóng mặt của Tảo Nhi, không nhịn được cười ra tiếng, trước khi xuyên qua thật ra nàng có chút sợ xã hội, nhưng sau khi biến thành máy bán hàng, da mặt của nàng liền dày như vỏ máy móc, giao tiếp với người khác cũng không căng thẳng như vậy nữa.

Đúng rồi, còn có một điều kiện tiên quyết, nhất định phải là loại người sẽ không đốt nàng, văn minh hiểu lễ.

Tóm lại, tuy rằng có chướng ngại ngôn ngữ với cổ nhân, vẫn luôn ông nói gà bà nói vịt, nhưng Thịnh Quân vẫn rất thích thú.

"Mời bỏ tiền vào!" He he, cảm ơn đã chiếu cố!

Nể tình Tảo Nhi mua nhiều, mười đồng nàng đã nôn ra mười hai gói mì, mua mười tặng hai tuyệt đối có lời!

Ngoài mười gói mì thịt bò kho, còn thêm một gói gà hầm nấm hương và bò hầm canh vàng. Hơn nữa còn tặng một chai nước điện giải, lần này là vị đào trắng rất ngon!

Thịnh Quân đang đắc ý, chỉ thấy Tảo Nhi ngồi xổm trước mặt nàng sờ sờ, bỏ lại một câu: “Phương Tiên Nhi, ngươi chờ ta một chút!”

Nói xong liền đứng dậy vội vàng chạy đi.

Mới đầu Thịnh Quân có chút không hiểu ra sao, một lát sau, quét thấy Tảo Nhi đeo một cái sọt trở về, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đồ vật quá nhiều không cầm được, lấy công cụ vận chuyển đi!

Tảo Nhi nhanh chóng quay lại trước mặt nàng, tháo cái gùi xuống, cẩn thận lấy đồ từ hộc lấy hàng của nàng, cẩn thận cất đi.

Cuối cùng khi muốn cáo biệt với Thịnh Quân, giọng điệu lại còn có chút lưu luyến:

“Phương Tiên Nhi, trước đó vài ngày trời mưa, trên người ngươi cũng có rất nhiều bùn văng lên, ngày mai ta bảo các muội tử tới đây, lau người cho ngươi sạch sẽ nhé!”

Thịnh Quân cũng trực tiếp đáp lại: “Xin bỏ tiền vào!”

Nói thật, nàng thật không cầu lau người, chỉ cầu có người thường xuyên tới mua đồ là được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play