Thịnh Quân lập tức lên tiếng chắp vá thêm: “Đương nhiên, mọi người cũng có thể không dùng nồi lẩu than mà trực tiếp bỏ viên cốt lẩu vào nồi, nấu sôi rồi ăn cũng không sao cả…”
Mọi người nghe xong, vẻ mặt ai nấy đều ngạc nhiên, bọn họ đứng xung quanh quan sát viên cốt lẩu, sau đó mới cẩn thận nhìn qua nồi lẩu than.
Tảo Nhi nhịn không được nói: “Hóa ra đây là một cái nồi, hình dáng đơn giản, rất thích hợp mang theo ra ngoài, vậy thì khi nấu cơm ở ngoài không cần phải bày nhiều nồi. Nhưng mà, cần phải đốt than mới dùng được… Đúng rồi, có thể dùng củi nhóm lửa, khéo léo bỏ củi vào trong lỗ hổng đó chắc là được thôi.”
Thu Nương cũng thở dài: “Đáng tiếc than quý giá quá, chúng ta chắc chắn không dùng được. Lúc ta còn ở Trương gia có thấy lão gia và phu nhân dùng than, đúng là rất thần kì, nó không giống như dùng củi đốt lửa, kiểu gì cũng sẽ có khói đen, mùi khó chịu lại còn đốt đen cả mắt.”
Thịnh Quân nghe xong mới biết hóa ra nhóm Tảo Nhi còn chưa từng được dùng than củi.
Nàng nhớ mấy thứ như than củi xuất hiện từ rất sớm… À, Thu Nương nói đã từng thấy người khác dùng rồi, còn nói than củi rất quý, thời này chắc chắn đã có nhưng bọn họ không dùng được mà thôi.
Thịnh Quân cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy trường hợp này cũng giống như đậu hũ vậy. Ở triều đại này, chỉ có một vài người được đốt than, còn nếu muốn bán than để kiếm sống thì dân chúng bình thường không nắm giữ kỹ thuật sản xuất than.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play