Thạch thúc nhìn đống đồ đầy cả tay thì nhịn không được cảm thán nói: “Nhờ có mọi người, bụng của chúng tôi mới được đảm bảo một chút. Bây giờ giá cả trong thành rất đắt, có tiền cũng chưa chắc mua được đồ, chẳng biết được mấy phú hộ kia sẽ phát cháo gạo bao lâu, chúng tôi trước cứ đi theo bọn họ lấy bữa ăn, những thứ mọi người cho vừa đúng lúc có thể bảo quản, trong lòng cũng an tâm hơn!”
Nói xong, Thạch thúc lục lọi trong lòng n.g.ự.c rồi lấy ra một nguyên bảo, đánh giá bằng mắt thường thì khoảng chừng năm lượng: “Chúng ta ăn ý ghê, lần này chúng tôi cũng cầm theo ít tiền, nếu không chúng tôi cũng ngại nhận đồ ăn đồ đồ uống của mọi người!”
Hồi trước hắn ta đi theo nịnh nọt làm trò hề cho mấy phú hộ kia, kiếm được ngân lượng thưởng dễ hơn kiếm đồ ăn đồ uống, bọn họ cũng tích góp được có chút tiền. Bây giờ mọi chuyện đã khác, phú hộ không cho bọn họ vào cửa nữa.
“Gần đây trong thành không lấy được vải vụn, ta chỉ có thể lấy một chút chỉ may vá thôi, mọi người bỏ qua cho!” Thạch thúc nói.
“Sao lại để ý chứ? Ngươi giúp đỡ mang vài thứ tới đã vất vả rồi chứ đừng nói còn đưa nhiều bạc như vậy nữa.” Lý Phát Tông nhanh chóng nói.
Bởi vì có Noãn Bảo Bảo của Phương Tiên Nhi nên bọn họ vẫn dự trữ được ít vải, bây giờ không quá thiếu vải vụn.
Nghĩ tới chuyện mấy tháng tới đều không gặp đối phương, dầu phong vẫn chưa kiếm được tiền, trong thời gian này e rằng không còn chỗ nào khác để kiếm bạc, năm lượng bạc này thật sự rất quan trọng, có thể mang về cho Phương Tiên Nhi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play