Bọn nhỏ nhanh chóng bưng bát tới, còn mang theo của các người lớn. Đại Ngưu nhìn bên trong hai cái bình trước mặt, trong lòng đại khái có thể tính ra cách chia, định để lại nửa bình, lát nữa đưa cho bọn Nhị Sơn thúc.
Người tương đối nhiều, lượng mì chắc chắn không đủ ăn no, nhiều lắm là mỗi người chia bát mì ăn thử lót bụng.
Đại Ngưu cầm đũa lên, từ chối sự giúp đỡ của đệ muội, chia phần ăn vào trong bát, một người gắp hai đũa mì, sau đó lại lấy thêm một cái bát không múc canh, đổ vào mỗi chén một ít.
Bát mì đựng nước sôi, mùi thơm bốc lên nghi ngút, dưới ánh lửa yếu ớt, bề mặt sáng bóng còn có váng dầu mê người, khiến bọn nhỏ ngửi thấy, quả thực giống như đánh tiết gà.
Bọn họ nhanh chóng đưa bát tới tay các người lớn, lúc này mới vội vàng bưng bát nhỏ của mình trở lại trước mặt Đại Ngưu, trông mong chờ ăn mì.
Cuối cùng cũng được chia mì, mấy đứa nhỏ vui vẻ ra mặt cầm bát, cũng không kịp đợi ngồi xuống ăn, trong bát không nhiều lắm, không cần dùng đũa, trực tiếp vùi đầu thổi thổi, trước tiên nhấp một ngụm canh nóng rồi nói tiếp.
Một ngụm này uống xuống, bọn nhỏ tất cả đều đứng hình.
Hương vị kỳ lạ b.ắ.n ra từ trong miệng, đầu lưỡi dường như có thể bị cắt đi, mùi vị kia giống như còn đang không ngừng biến hóa, một lát sau còn lại dư vị, lại là cảm thụ rất khác.
Bọn nhỏ bưng bát, trừng mắt, há mồm thán phục một hồi lâu, mới lại tiếp tục húp nước canh.
Biểu hiện của các người lớn cũng không kém là bao, mỗi người uống hai ngụm, con mắt cũng nhịn không được híp lại, không ngừng phát ra tiếng than thở thoải mái.
Có người còn cảm khái, trốn vào trong núi lâu như vậy, rốt cuộc cũng cảm nhận được niềm vui thú của việc ăn uống, trước kia chính là vì sinh tồn mà thôi, ai có thể có lòng để ý thứ vào miệng là mùi vị gì.
Phải biết rằng ba gói nhỏ này nấu hai bình lớn, vốn đã pha loãng rất nhiều, vị cũng không đậm như mì ăn liền bình thường. Nhưng mọi người ăn lá cây nấu nước lâu, lại uống nước uống một ngày, trong miệng quả thực nhạt nhẽo vô vị, lúc nếm canh này, mùi vị nhàn nhạt cũng được phóng đại gấp trăm ngàn lần, chỉ cảm thấy như là thức ăn thần tiên.
Tất cả mọi người đều đói không chịu nổi, lẽ ra phải ăn ngấu nghiến, nhưng món mì như thần tiên này thực sự không dễ có được, mọi người sợ ăn xong bữa này, sau này sẽ không được ăn nữa, đều không nỡ uống một ngụm lớn.
Chỉ là cho dù có uống chậm đi nữa, canh trong chén cuối cùng cũng thấy đáy, sau khi uống hai ngụm nhỏ, lúc này mì chìm ở bên dưới liền lộ ra.
Món mì này không hổ là đồ ăn của yêu quái, kích thước mỗi sợi đều giống nhau, nếu như để con người làm, cũng không biết phải hao tốn bao nhiêu công phu.
Nâng bát lên, chậm rãi đổ hết mì trong bát vào miệng, nhai nhẹ một cái, sợi mì mềm nhũn nhanh chóng tan ra, chỉ để lại vị ngọt của mì giữa răng và môi.
Người may mắn, lúc ăn mì còn có thể ăn được dưa cải và vụn trứng gà bên trong túi rau, hoặc thịt bò vụn cỡ nửa ngón út, chỉ là không có ai biết được thứ mình ăn phải là gì, bản thân chỉ biết trải nghiệm mùi vị kỳ diệu truyền tới từ trong miệng.
Thấy mọi người đều ăn gần hết, Đại Ngưu nhanh chóng chia một bình canh trong đó, lại bưng một bình khác đặt ở bên cạnh, chờ cơm nước xong xuôi, muốn đem bình canh này cùng mấy sợi mì bên trong đưa cho bọn Nhị Sơn thúc.
Chờ canh mới chia cũng uống xong rồi, thời gian ăn cơm liền hoàn toàn kết thúc, sắc trời đã tối, đã lót bụng xong, trên người các người lớn đã có chút hơi ấm, liền bắt đầu làm công tác hậu cần, chuyển bình và bát ra ngoài rửa, bọn nhỏ toàn bộ đi theo hỗ trợ.