Hai bên lại khách sáo một hồi.
Vi Bình An ở bên cạnh nhìn họ nói tới nói lui, mãi không thấy nhắc đến mình, không nhịn được lên tiếng: “Hôm nay ân nhân đến tìm ta, không phải là nói có chuyện muốn hỏi thăm sao?”
Lúc này Tảo Nhi mới nhớ ra điều gì đó, ngượng ngùng tháo cái giỏ trên người xuống, lấy nấm và cỏ thuốc bên trong ra cho y xem: “Là thế này, ngày thường bọn ta vẫn luôn hoạt động trên núi, hái được một ít cỏ thuốc và nấm, lần này đến là muốn hỏi ngươi, sau khi vào huyện thì nên mang đến đâu bán mới thích hợp?”
Vi Bình An lập tức vỗ n.g.ự.c nói: “Việc này thì các ngươi hỏi đúng người rồi, những thứ bảo bối của núi như nấm khô các loại, có thể mang đến cửa hàng dưới trướng đội buôn của cha ta để bán, còn cỏ thuốc thì tiệm thuốc chúng ta gặp hôm qua có thu, giá cả cũng rất phải chăng.”
Nói xong, y suy nghĩ một chút: “Nhưng các ngươi vào thành một chuyến cũng khá vất vả, nếu các ngươi tin tưởng ta, sau này hái được đồ thì cứ mang đến nhà bà nội ta, lúc nào rảnh ta sẽ bán rồi mang tiền về thay các ngươi, thế nào?”
Tảo Nhi nói: “Như vậy có làm phiền các ngươi quá không? Nhưng ngươi nói cũng đúng, đúng là bọn ta không quen thuộc với nội thành… Nếu ngươi có thể bán giúp bọn ta, cũng không để ngươi làm không, bọn ta nhất định sẽ chia tiền cho ngươi làm tiền công!”
Vi Bình An nghe vậy thì liên tục xua tay: "Không cần không cần, ta vốn đã nợ các ngươi ân tình mà!" Sau đó điên cuồng ra hiệu cho Vi Lão Căn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play