Mưa gió cuốn tới, trên người Thịnh Quân dính đầy bùn đất, cảm thấy cơ sinh vô cùng ảm đạm vô vọng.

Những cổ nhân kia vốn tránh nàng, lần này lại gặp phải mưa liên tục, đám cổ nhân căn bản chưa từng ra khỏi ổ, càng sẽ không đến chỗ nàng.

Mắt thấy ba ngày kỳ bảo vệ tân thủ sắp hết, Thịnh Quân còn chưa khai trương thành công đã phải đối mặt với nguy cơ tắt máy vĩnh viễn.

Nếu không phải nhất định phải bỏ tiền vào mới có thể nhả hàng, nàng hận không thể nôn hai gói mì tôm ra cho hả giận.

Như vậy, chờ sau khi nàng hoàn toàn tắt máy, các cổ nhân thấy mì, nói không chừng sẽ biết mình bỏ qua là một chiếc máy bán hàng thần kỳ như thế nào, sau đó hối tiếc không kịp.

Thịnh Quân chỉ có thể dựa vào tinh thần thắng lợi để tự an ủi mình, không nhịn được tức giận la lên: “Xin bỏ tiền vào!”

Dù sao cũng phải tắt máy, nàng dự định tiếp tục tra tấn lỗ tai của đám cổ nhân trong thời gian tới.

Huống hồ, còn chưa đến một khắc cuối cùng, trong lòng Thịnh Quân vẫn còn hy vọng, lỡ như thật sự có người đến mua đồ của nàng thì sao?

Thịnh Quân cũng không biết giọng nói của mình bị tiếng mưa rơi nuốt sống hơn phân nửa, chỉ một tiếng tiếp một tiếng kêu lên.

Không biết đã gọi bao lâu, trong màn mưa mù mịt xuất hiện hai bóng người, Thịnh Quân thấy thế càng gào to hơn.

Bóng người dần dần đến gần, là hai người đội nón lá.

Hai người đi đến chỗ cách Thịnh Quân mấy mét, đứng lại nói chuyện.

"Tảo Nhi tỷ, không phải tỷ nói muốn ra ngoài tìm thức ăn sao, sao tỷ lại đi tới chỗ thứ kỳ quái này?" Nam hài hỏi.

"Đại Ngưu, ta đột nhiên nhớ tới câu nói trước đó của nó. Rất có thể là muốn chúng ta dùng tiền đưa cho nó. Thần Phật trong chùa miếu, cha ta từng dẫn ta tới bái lạy, yêu ma quỷ quái này cũng có thể giúp ta thực hiện ước nguyện." Nữ hài trả lời.

“Lần bái Phật đó không thành, ta suy nghĩ một chút, có thể là khi đó nguyện vọng cầu mệnh quá lớn, lại đưa ít tiền nên nương ta mới không thể sống. Nhưng lần này chúng ta chỉ cần hai miếng ăn, nguyện vọng cũng không lớn, nói không chừng có thể linh!”

Thịnh Quân nghe xong lời này, giật mình, cô nương này quả thực đã nói đến điểm mấu chốt!

Nàng tỉ mỉ xem xét dung mạo của nữ hài một lần, nhớ kỹ cái tên Tảo Nhi này, trong lòng còn hạ quyết tâm, nếu như Tảo Nhi thật sự ném tiền cho nàng, vậy nàng nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế nhổ thêm hai bao mì, lại mua một bình nước điện giải nước làm quà cảm ơn!

Nghĩ đến đây, Thịnh Quân vội vàng kêu lên: “Xin bỏ tiền vào!”

Hai cổ nhân giật nảy mình, kinh nghi bất định nhìn nàng hồi lâu, mới tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Tất cả mọi người không nói, nhưng trong lòng cũng hiểu được, cuộc sống của chúng ta cũng sắp kết thúc. Hiện tại, mỗi ngày đều phải chịu đựng. Chỉ cần trời mưa vài ngày là có thể khiến chúng ta như vậy, đợi đến khi vào đông rồi thì sao?" Tảo Nhi nói.

“Chỉ cần ta nghĩ đến sẽ c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét c.h.ế.t bệnh thì yêu ma quỷ quái đã không còn đáng sợ như vậy nữa. Cho dù giống như Nhị Sơn thúc nói, nó bắt ta bỏ vào tủ nhốt lại thì ta cũng không sợ!”

Đại Ngưu lộ vẻ do dự, một lúc sau mới thở dài: “Cũng đúng, mỗi lần chúng ta vào núi đều là đang liều chết, bái yêu quái một cái có gì khác biệt? Vậy thì thử một chút đi!”

"Để ta thử là được!" Giọng điệu của Tảo Nhi kiên định.

Mấy ngày nay nàng ấy suy nghĩ rất nhiều chuyện, sợ hãi lo lắng đều dâng lên trong bụng, hiện tại cầu đến trước mặt yêu quái, đáy lòng nàng ấy chẳng biết tại sao bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Tảo Nhi bước đến trước mặt Thịnh Quân, xòe lòng bàn tay đang siết chặt ra, để lộ đồng tiền. Sau đó, nàng ấy quan sát Thịnh Quân từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt mê mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play