Nhưng hiện tại lại có chút không xác định.

Thời Khanh Lạc thưởng thức mấy quả cầu nhỏ màu đen khác ở trong bàn tay của mình, nhướng mày nhìn người Thời gia. “Thế nào, các ngươi muốn nếm thử uy lực của hỏa cầu không?”

“Đây là sư phụ lưu lại, đồ vật đặc biệt để cho ta bảo vệ tính mạng, nếu các người không tin tà, có thể tự mình trải nghiệm một chút.”

Nàng hừ lạnh, “Nếu hôm nay ta gả cho Ngô gia rồi bị chôn cùng, vậy các người cũng chết chung đi, cùng chôn với công tử Ngô gia, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn lúc đi sẽ rất náo nhiệt.”

Đây đúng là thuốc nổ đất do lão đạo trưởng kia luyện ra, lúc đầu lão đạo trưởng kia muốn luyện đan, ai biết lại làm ra thuốc nổ.

Sau đó liền một lòng nghiên cứu thuốc nổ, lại làm cho mình nổ chết. Sau khi lão đạo trưởng chết, nguyên chủ liền mang hai rương sách chưa bị đốt rụi trong thư phòng và mấy quả cầu màu đen nhỏ về nhà.
Thời Khanh Lạc đến từ hiện đại, vừa thấy cái này trong trí nhớ nguyên chủ này là biết món đồ chơi này là thuốc nổ đất, cho nên mới sẽ chạy tới phòng chứa củi lấy dùng.

Chỉ cần đám cực phẩm Thời gia này không muốn chết, sẽ không dám đưa cô đi chôn với người Ngô gia.

Người Thời gia: “...”

Không, bọn họ không muốn trải nghiệm một chút nào, càng không muốn nhiều người chôn cùng cho náo nhiệt.



Thời lão đầu vẫn luôn im lặng, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi chủ động lui hôn sự của ta với Ngô gia, về sau muốn gả cho ai, tự ta lựa chọn.”

“Bằng không ta không sống được, cả nhà cứ cùng chết đi.”

“Tứ thúc chính là tú tài tương lai tiền đồ vô lượng, thậm chí còn có thể là Cử nhân, chắc không muốn còn trẻ mà mất sớm đi?”
Thời lão tứ: “...”

Đúng là gã không muốn.

Nha đầu chết tiệt này đã bắt được điểm yếu của bọn họ.

Thật sự là do uy lực của quả cầu màu đen nhỏ quá lớn, không cẩn thận một là nổ chết người, nhìn bộ dạng điên cuồng của nha đầu chết tiệt kia, bọn họ không dám đánh cược.

Đám người Ngưu thị tiếc cho một trăm lượng kia nhưng so sánh với cái mạng, vẫn là mạng quan trọng hơn.

Vì thế Thời lão đầu liếc nhìn Thời lão thái. Thời lão thái chỉ có thể lại cười làm lành với lão ma ma kia, “Ngài xem này? Chúng tôi cũng không có cách nào.”



Chỉ có thể từ hôn, bằng không nha đầu chết tiệt kia sẽ muốn mọi người chôn theo mình.

Thời Khanh Lạc lạnh lùng nhìn lão ma ma, lắc lắc quả cầu đen nhỏ trên tay, “Ngô gia muốn cưới ta cũng không sao, dù sao các ngươi đau lòng Ngô thiếu gia, thật ra cả nhà Ngô gia cũng có thể đi xuống làm bạn với tên đó.”
Nàng lại mỉm cười hỏi: “Tin tưởng các ngươi, cũng muốn xuống đất tiếp tục hầu hạ Ngô thiếu gia đi?”

Lão ma ma và mấy nha hoàn gã sai vặt phía sau: “…”

Không, các nàng không muốn như vậy một chút nào.

Lão ma ma đã nhìn ra được, chỉ cần trong tay nha đầu chết tiệt kia còn có đồ vật nguy hiểm đến tính mạng như vậy, các nàng hoàn toàn không thể mang đối phương đi được, rốt cuộc ai cũng không muốn chết.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, càng đừng nói là người.

Đều do do đám người Thời gia này, vậy mà để cho nha đầu chết tiệt kia biết được chuyện phải chôn cùng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật.

Hiện tại lại muốn tìm tân nương khác, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian. “Nếu Thời cô nương không muốn kết thân với Ngô gia nhà ta, hiện tại ta đây sẽ trở về bẩm báo lại với lão gia phu nhân.”

Sau khi bà ta nói xong, lại nói với Thời lão thái “Một người trong các ngươi, đi theo ta đến Ngô gia từ hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play