Vệ Dịch học đại học chuyên ngành, còn Hạ Lăng Phong học thẳng lên tiến sĩ. Vệ Dịch tốt nghiệp sớm nên ra ngoài làm tiếp viên hàng không. Dù công việc vất vả, tuổi nghề ngắn ngủi nhưng lương rất cao. Hạ Lăng Phong tuy có trợ cấp, học bổng, tiền thưởng luận văn… nhưng rốt cuộc vẫn không bằng Vệ Dịch, một tiếp viên hàng không đã đi làm. Vậy nên những năm tháng ấy, từ tiền thuê nhà, ăn uống, vui chơi, hẹn hò, tất cả chi phí của cả hai đều do Vệ Dịch chi trả.

Anh cũng thường xuyên mua sắm quần áo cho Hạ Lăng Phong. Cao gần một mét chín, lại thêm ngoại hình sáng sủa, điển trai, Hạ Lăng Phong đúng chuẩn nam thần lạnh lùng. Khi ấy, Vệ Dịch đặc biệt thích chăm chút vẻ ngoài cho người yêu, bởi nhìn Hạ Lăng Phong chỉn chu, anh cảm thấy mãn nguyện.

Nói Vệ Dịch từng bao nuôi Hạ Lăng Phong, ở một mức độ nào đó, cũng không sai.

Anh quan tâm Hạ Lăng Phong nên thích chi tiêu cho y. Nếu tiêu tiền là một cách thể hiện sự quan tâm, vậy chẳng phải Hạ Lăng Phong hiện tại vẫn còn để tâm đến anh sao?

Vệ Dịch thấy mình thật ngu ngốc khi cứ mãi lẩn quẩn trong mớ bòng bong giữa sự quan tâm và hờ hững.

Anh nghĩ có lẽ nên nói chuyện rõ ràng với Hạ Lăng Phong về mối quan hệ của hai người. Nhưng chưa kịp mở lời, anh đã thấy Hạ Lăng Phong thay quần áo xong, đứng trước cửa, nói: “Bữa sáng anh để sẵn trong bếp rồi, em dậy ăn đi. Anh đi làm trước.”

Lúc này, Vệ Dịch đang đứng giữa phòng khách, nhìn lên đồng hồ treo tường. Bây giờ còn chưa đến bảy giờ sáng.

Hạ Lăng Phong đáng lẽ phải rời đi ngay, nhưng không hiểu sao vẫn đứng im ở cửa.

Vệ Dịch thắc mắc: “Có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Anh vừa dứt lời, Hạ Lăng Phong đã sải bước lại gần, khom người hôn nhẹ lên trán anh, khẽ nói: “Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ đi trị liệu đấy.”

Nụ hôn ấy như chiếc lá thu khẽ đáp xuống mặt hồ phẳng lặng, khơi lên trong lòng Vệ Dịch những gợn sóng xao động.

Anh nắm lấy tay Hạ Lăng Phong, dịu dàng nói: “Mấy hôm nay em rảnh, có thể nấu cơm tối chờ anh về. Anh muốn ăn gì, cứ nói với em. Hoặc để em tan làm đón anh nhé…”

Thế nhưng, Hạ Lăng Phong chỉ vỗ nhẹ lên tay Vệ Dịch rồi rút lại, đáp: “Không cần đâu, em đừng mất công nấu nướng hay đón anh làm gì. Gần đây công việc của anh rất bận, có khi phải tăng ca, giờ giấc thất thường lắm.”

Tiếng cửa đóng vang lên, Hạ Lăng Phong đã rời khỏi, chỉ còn lại Vệ Dịch trong căn phòng trống trải.

Anh đứng ngẩn người trong phòng khách một lúc, sau đó mới đi vào nhà vệ sinh. Tắm rửa xong, anh bước vào bếp. Bữa sáng Hạ Lăng Phong chuẩn bị gồm bánh mì nướng phết bơ, rau xà lách và trứng ốp la.

Thật ra, đôi lúc anh cũng cảm nhận được sự quan tâm từ Hạ Lăng Phong. Y đối xử với anh rất tốt, thậm chí còn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Nhưng cũng có lúc anh thấy Hạ Lăng Phong thật lạnh nhạt. Y hiếm khi chia sẻ về công việc, cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến công việc của anh. Giữa hai người dường như tồn tại một khoảng cách vô hình.

Hơn nữa, Hạ Lăng Phong ngày càng về nhà muộn, tin nhắn cũng ngày càng ngắn gọn. Ngay cả cuối tuần, hai người cũng hiếm khi trò chuyện cùng nhau. Mọi câu chuyện thường nhật chỉ xoay quanh việc “Hôm nay ăn gì?”.

Điều đáng sợ hơn cả là Hạ Lăng Phong dường như không còn “mặn nồng” với anh nữa. Một tuần chỉ “gần gũi” một, hai lần vào cuối tuần. Ngay cả khi “yêu đương”, y cũng tỏ ra vô cùng kìm nén. Anh tự hỏi, liệu có phải do công việc bận rộn khiến Hạ Lăng Phong bị “yếu sinh lý”?

Nhưng cũng không đúng. Anh có thể cảm nhận rõ ràng ham muốn từ đối phương vào một số thời điểm nhất định. Chỉ là bình thường, y luôn tìm cách né tránh, thường xuyên “ru” anh vào giấc ngủ bằng tay như tối hôm qua.

Loại trừ hết thảy những điều bất khả thi, thì giả thuyết dù có hoang đường đến đâu cũng có thể là sự thật…

Có lẽ nào, Hạ Lăng Phong không phải là không muốn, mà là không muốn “chuyện ấy” với anh?

Liệu Hạ Lăng Phong có đang ngoại tình?

Y ngoại tình, nhưng lại không muốn chia tay với anh. Có lẽ bởi đã quá quen thuộc với cuộc sống vợ chồng, nên y không nỡ từ bỏ một người chồng “tầm thường, vô vị” như anh. Anh ngày càng tụt lại phía sau Hạ Lăng Phong. Giữa hai người không còn tiếng nói chung, Hạ Lăng Phong chán nản, muốn tìm kiếm những điều mới mẻ, thú vị hơn. Y không còn hứng thú với anh, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hoặc cũng có thể, do đã bị người khác “vắt kiệt sức lực”, nên y không còn hơi sức nào để “chiều” anh.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, tim anh như thắt lại, nghẹn thở đến mức không thể hô hấp.

Chuyện tình cảm của anh và Hạ Lăng Phong có thể ví như từ đồng phục đến lễ đường. Hai người học chung lớp cấp ba, sau khi tốt nghiệp, Hạ Lăng Phong thi đỗ vào một trường đại học top 2 cả nước, còn anh thì chọn học ngành tiếp viên hàng không tại một trường đại học chuyên ngành gần đó. Ngay sau khi Vệ Dịch tốt nghiệp đại học, hai người đã cùng nhau đi du lịch nước ngoài và đăng ký kết hôn.

Đến nay, họ đã quen biết nhau được mười bốn năm, bên nhau mười một năm.

Đó là một mối tình vô cùng sâu đậm. Anh trân trọng từng phút giây bên Hạ Lăng Phong và xem y là người quan trọng nhất cuộc đời. Hạ Lăng Phong không chỉ là người yêu, là tri kỷ, là bạn đời mà anh muốn cùng chung sống đến răng long đầu bạc, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Vệ Dịch không dám tưởng tượng, nếu một ngày phải chia tay Hạ Lăng Phong, liệu anh có thể chịu đựng nỗi đau này trong bao lâu? Liệu vết thương lòng ấy có bao giờ lành lặn?

Có lẽ suy nghĩ Hạ Lăng Phong ngoại tình là quá hoang đường, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân. Anh thật sự rất sợ hãi nếu điều đó xảy ra, bởi anh không cho phép bản thân chấp nhận sự phản bội. Anh luôn “sạch sẽ” trong chuyện tình cảm. Nếu Hạ Lăng Phong thật sự phản bội anh, anh nhất định sẽ rời xa.

Anh là một người nhạy cảm và yếu đuối. Theo năm tháng, anh vẫn không thể trở nên mạnh mẽ hơn. Anh luôn có xu hướng suy nghĩ tiêu cực. Anh tự nhủ, kết quả tồi tệ nhất của sự việc lần này là Hạ Lăng Phong ngoại tình, và rồi hai người sẽ đường ai nấy đi.

Nếu không phải ngoại tình, Vệ Dịch tin rằng, những vấn đề khác đều có thể cùng nhau giải quyết.

Nghĩ đi nghĩ lại, dù đã nhiều lần cố gắng lấy hết can đảm, anh vẫn không đủ dũng khí để trực tiếp hỏi Hạ Lăng Phong, rằng liệu y có đang phản bội anh, tại sao lại đối xử với anh lạnh nhạt đến vậy. Bởi anh sợ phải đối diện với câu trả lời tàn nhẫn.

Anh thật sự quá hèn nhát!

Hay là… anh nên âm thầm điều tra? Chờ khi nào có đủ bằng chứng, anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với Hạ Lăng Phong?

Giống như một chú đà điểu nhút nhát, Vệ Dịch cố gắng tìm mọi cách để trốn tránh, để chối bỏ sự thật phũ phàng.

Sau một buổi chiều và một đêm nghỉ ngơi, cơn đau lưng của Vệ Dịch đã thuyên giảm đi rất nhiều. Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, anh định nhắn tin hỏi han Hạ Lăng Phong, nhưng cầm điện thoại trên tay hồi lâu, anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Anh không hề biết chút gì về công việc thường ngày của Hạ Lăng Phong, cũng chẳng hay biết hôm nay y trực ca mổ hay khám bệnh. Hạ Lăng Phong rất ít khi chia sẻ những điều này với anh.

Nghĩ kỹ lại, đây đâu phải lỗi của Hạ Lăng Phong, mà là do anh đã quá thờ ơ với y.

Anh mắc chứng sợ máu khá nặng, không thể nhìn thấy máu, cũng không thể nghe những câu chuyện liên quan đến máu me, càng không đủ can đảm để nghe những câu chuyện về sự sống và cái chết trong bệnh viện.

Anh vẫn nhớ như in, hồi đại học, khi nghe Hạ Lăng Phong kể về buổi học giải phẫu tử thi, dù đã cố gắng kìm nén, nhưng anh vẫn không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể. Chân tay anh bủn rủn, đầu óc choáng váng, trước mắt như hiện lên cảnh tượng máu me ghê rợn.

Lúc ấy, hai người đang đi chơi, anh vì choáng váng, xây xẩm mặt mày nên không thể tiếp tục di chuyển. Hạ Lăng Phong đành dìu anh ngồi xuống ghế đá ven đường, vừa kể chuyện cười, chuyện phiếm trong trường cho anh nghe để đánh lạc hướng sự chú ý.

Kể từ đó về sau, Hạ Lăng Phong rất ít khi đề cập đến những câu chuyện liên quan đến chuyên ngành y, càng hiếm khi nhắc đến công việc, thậm chí còn không cho anh đến bệnh viện thăm, vì sợ anh sẽ ngất xỉu khi nhìn thấy máu.

Vệ Dịch chợt nhận ra, anh chẳng biết gì về Hạ Lăng Phong sau khi y đi làm.

Nghĩ nát óc, cuối cùng anh cũng soạn được một tin nhắn gửi cho Hạ Lăng Phong: “Hôm nay công việc của anh thế nào? Có bận lắm không?”.

Anh biết, tin nhắn của mình thật nhạt nhẽo và vô vị. Nhưng giữa anh và Hạ Lăng Phong dường như đang tồn tại một khoảng cách vô hình, đến mức không còn gì để nói.

Anh biết, công việc của Hạ Lăng Phong rất bận rộn. Nhưng anh lại không hề biết chi tiết công việc của y, càng không biết khi nào y mới có thời gian rảnh.

Anh… Thật sự chẳng biết gì cả.

Hạ Lăng Phong rất bận rộn. Buổi sáng, y phải đi kiểm tra phòng bệnh, mười giờ sáng còn có một ca đại phẫu. Y không thể lường trước được ca mổ sẽ kết thúc lúc nào.

Lúc ra khỏi nhà, y cảm nhận được ánh mắt lưu luyến, muốn nói lại thôi của Vệ Dịch. Nhưng lúc đó, y thật sự không có thời gian để ý đến những điều khác, bởi y còn có một ca phẫu thuật cấp cứu, mang theo hy vọng sống của một gia đình đang chờ đợi y. Y không thể để họ phải thất vọng.

Hạ Lăng Phong bắt đầu kiểm tra phòng bệnh từ 7 giờ sáng. Kết thúc công việc, y lập tức quay trở về phòng, bắt tay vào chuẩn bị cho ca mổ.

Khoa tim mạch của bệnh viện hạng nhất mà Hạ Lăng Phong đang công tác thuộc top 3 cả nước. Bệnh nhân ở đây phần lớn đều mắc những căn bệnh hiểm nghèo, có độ khó và phức tạp cao.

Đối với Hạ Lăng Phong, mỗi trái tim đều là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ một kế hoạch phẫu thuật nào là giống nhau.

Mỗi ca phẫu thuật, y đều phải dựa vào tình trạng thực tế của bệnh nhân để đưa ra phương án tối ưu nhất. Trong những trường hợp nguy cấp, đòi hỏi bác sĩ phải có sự bình tĩnh, phán đoán chính xác và đưa ra quyết định kịp thời, chính xác.

Ca phẫu thuật hôm nay của Hạ Lăng Phong là một em bé mắc dị tật bẩm sinh hiếm gặp – ALCAPA (Bất thường động mạch vành trái xuất phát từ động mạch phổi). Em bé chỉ mới 7 tháng tuổi.

Nói một cách dễ hiểu, ALCAPA là một dị tật tim bẩm sinh xảy ra khi động mạch vành trái, mạch máu cung cấp máu giàu oxy cho cơ tim, lại bắt nguồn từ động mạch phổi thay vì động mạch chủ. Điều này khiến máu chảy ngược từ động mạch chủ có áp suất cao sang động mạch phổi có áp suất thấp, gây quá tải cho tim và có thể dẫn đến suy tim sung huyết.

Bệnh thường khó phát hiện trong thai kỳ, vì siêu âm trước sinh không thể phát hiện ra sự bất thường này. Chỉ khi em bé chào đời, trải qua một số triệu chứng như khó thở, tím tái, chậm lớn… thì bác sĩ mới nghi ngờ và tiến hành các xét nghiệm chuyên sâu để chẩn đoán bệnh.

Việc chẩn đoán ALCAPA tương đối phức tạp, đòi hỏi phải có sự kết hợp của nhiều phương pháp như siêu âm tim, chụp cộng hưởng từ tim, thông tim… Tuy nhiên, nhiều bậc phụ huynh vì tâm lý sợ con nhỏ tiếp xúc với tia X, sợ con cái không chịu nổi phẫu thuật… nên đã chủ quan, thậm chí là từ chối điều trị, khiến bệnh tình của con ngày càng nặng, dẫn đến những hậu quả đáng tiếc.

Hạ Lăng Phong hiểu rõ, nếu không được phẫu thuật kịp thời, bệnh nhân ALCAPA sẽ phải đối mặt với nguy cơ tử vong cao do suy tim, nhồi máu cơ tim…

Ca phẫu thuật lần này vốn dĩ do giáo sư Phương – thầy của Hạ Lăng Phong, hiện đang giữ chức Phó khoa, đảm nhiệm. Tuy nhiên, giáo sư Phương lại bất ngờ bị nhồi máu cơ tim, phải nhập viện điều trị, không thể thực hiện ca đại phẫu này. Các bác sĩ phẫu thuật tim khác cũng đều trong tình trạng “kín lịch mổ”, bởi lẽ có quá nhiều bệnh nhân đang chờ đợi được “cứu sống”. Vì vậy, trọng trách này đành giao phó cho Hạ Lăng Phong.

Mặc dù Hạ Lăng Phong chỉ mới “chính thức cầm dao mổ” được hơn một năm, nhưng nhờ sở hữu tố chất thiên bẩm, cộng thêm sự điềm tĩnh, tỉ mỉ và kỹ thuật phẫu thuật “thần sầu” nên tỉ lệ thành công trong các ca mổ của y luôn ở mức tuyệt đối. Do đó, mọi người đều tin tưởng giao phó ca đại phẫu đầy rủi ro này cho y.

Bệnh nhi lần này là một trường hợp khá đặc biệt. Gia đình bé vì lo sợ những ảnh hưởng của tia X đối với trẻ nhỏ nên đã kiên quyết từ chối chụp CT, khiến việc điều trị bị trì hoãn. Đến khi bé được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch, các bác sĩ phải mất gần một tuần để điều trị ổn định, giúp bé đủ điều kiện phẫu thuật.

Mặc dù vậy, tim của bé đã bị tổn thương khá nặng, khả năng thành công của ca phẫu thuật không cao.

Tuy nhiên, nếu không phẫu thuật ngay lập tức, bé sẽ không còn cơ hội sống sót.

Ca phẫu thuật lần này, Hạ Lăng Phong sẽ tiến hành phẫu thuật chuyển vị động mạch vành trái cho bé. Bản thân ca phẫu thuật này không quá phức tạp. Mỗi năm, bệnh viện nơi y công tác tiếp nhận và điều trị thành công cho hàng trăm ca bệnh tương tự. Tuy nhiên, ca bệnh lần này lại tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, bởi vì bệnh tình của bé đã bị trì hoãn quá lâu, khi nhập viện đã có dấu hiệu của bệnh mạch vành giai đoạn cuối. Ngay cả các bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất tỉnh cũng phải “lắc đầu ngao ngán”, khuyên gia đình nên chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất. Họ cho rằng, chỉ có ghép tim mới có thể cứu sống được bé.

Nhưng ghép tim là một ca đại phẫu vô cùng phức tạp, tỉ lệ thành công phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, trong đó quan trọng nhất là nguồn tạng hiến phù hợp. Gia đình bé không muốn bỏ lỡ một tia hy vọng mong manh nào, đã lặn lội đường xá xa xôi đưa bé đến bệnh viện nơi Hạ Lăng Phong công tác với hy vọng “còn nước còn tát”. Sau khi thăm khám, bác sĩ quyết định phẫu thuật chuyển vị động mạch vành trái cho bé, kết hợp với điều trị phục hồi chức năng tim sau mổ.

Hạ Lăng Phong tranh thủ lúc thay quần áo phẫu thuật, lấy điện thoại cá nhân ra xem tin nhắn. Tin nhắn của Vệ Dịch hiện lên trên màn hình: “Hôm nay công việc của anh thế nào? Có bận lắm không?”.

“Bận, rất bận!”.

Hạ Lăng Phong thật sự rất muốn tâm sự, chia sẻ rất nhiều điều với Vệ Dịch, nhưng thời gian eo hẹp, y còn một sinh mạng nhỏ đang chờ được cứu sống. Hạ Lăng Phong chỉ kịp nhắn lại vỏn vẹn hai chữ: “Rất bận. Tối nay em ngủ sớm đi, đừng chờ anh!”.

Gửi tin nhắn xong, y lập tức thay quần áo phẫu thuật, bước vào phòng mổ.

Bệnh nhi đã được gây mê và đặt sẵn sàng trên bàn mổ. Cô bé tên là Hạt Dẻ, bởi vì mẹ bé rất thích ăn hạt dẻ khi mang thai bé.

Bác sĩ gây mê hoàn tất các bước chuẩn bị. Hạ Lăng Phong khẩn trương dùng dao mổ rạch một đường nhỏ trên da ở vùng xương ức của Hạt Dẻ, sau đó dùng dao điện cắt mở màng tim, để lộ trái tim đang đập yếu ớt bên trong. Y nhanh chóng dùng ống hút để hút hết dịch ứ đọng trong lồng ngực, đồng thời phối hợp nhịp nhàng với các bác sĩ khác để tiến hành phẫu thuật.

Dưới ánh đèn sáng chói của phòng mổ, trái tim bé nhỏ đáng lẽ phải to bằng nắm tay, nay đã sưng to như quả táo, chuyển từ hình bầu dục sang hình cầu. Vô số vết sẹo chằng chịt xen lẫn với những mảng cơ tim bị hoại tử do thiếu máu nuôi là minh chứng rõ ràng nhất cho những cơn đau tim mà Hạt Dẻ bé nhỏ phải gánh chịu. Trái tim ấy như “ngọn đèn trước gió”, có thể “dập tắt” bất cứ lúc nào. Phẫu thuật chuyển vị động mạch vành trái là tia hy vọng sống duy nhất của Hạt Dẻ lúc này.

Hạ Lăng Phong nhanh chóng rạch một đường trên động mạch phổi phía trên điểm nối bất thường. Những thao tác tiếp theo đòi hỏi sự chính xác và tỉ mỉ ở mức độ cao. Y phải kẹp động mạch chủ để tạo ra hiện tượng ứ máu tạm thời, sau đó tiến hành nối động mạch vành trái với động mạch chủ, đồng thời khâu nối các mạch máu nhỏ một cách cẩn thận, tránh gây ra tình trạng chảy máu trong.

Đây là giai đoạn quan trọng và phức tạp nhất của ca phẫu thuật. Hạ Lăng Phong tập trung cao độ, tỉ mỉ thực hiện từng thao tác. Phòng phẫu thuật vốn dĩ đã yên lặng, nay càng trở nên tĩnh lặng hơn. Mọi người đều nín thở, hồi hộp dõi theo từng động tác của Hạ Lăng Phong, không dám hó hé nửa lời, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến y.

Chẳng bao lâu sau, ca phẫu thuật chuyển vị động mạch vành trái đã hoàn thành. Hạ Lăng Phong cẩn thận kiểm tra lại các mạch máu, xác định không có hiện tượng rò rỉ máu, sau đó mới chỉ thị cho ekip phẫu thuật nới lỏng kẹp động mạch chủ. Trên màn hình theo dõi, các chỉ số huyết động bắt đầu có dấu hiệu khả quan.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Họ còn phải “cai” máy tim phổi nhân tạo cho Hạt Dẻ.

Song mọi chuyện không hề suôn sẻ như dự kiến. Trái tim đầy thương tích của Hạt Dẻ dường như không có dấu hiệu “tự hoạt động” trở lại. Nhịp tim vẫn rất yếu.

“Chuẩn bị sốc tim, 10 joules”, Hạ Lăng Phong bình tĩnh ra lệnh.

Thế nhưng, trái tim bé nhỏ ấy vẫn không hề có dấu hiệu hồi phục. Bầu không khí trong phòng phẫu thuật trở nên căng thẳng tột độ. Mọi người đều im lặng, bởi lẽ điều này đồng nghĩa với việc Hạt Dẻ khó lòng qua khỏi.

Từ khi bắt đầu gây mê, tiến hành phẫu thuật cho đến hiện tại đã hơn 5 tiếng đồng hồ. Hạ Lăng Phong cùng ekip phẫu thuật đã phải đứng liên tục trong suốt 5 tiếng đồng hồ, cơ thể gần như đã mencapai giới hạn.

Bác sĩ phụ mổ thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Hạ, hay là…”.

Vẻ mặt Hạ Lăng Phong vẫn điềm tĩnh như thường lệ: “Tiêm epinephrine. Chúng ta thử lại lần nữa!”.

Trên màn hình siêu âm, tim của Hạt Dẻ đã được “sửa chữa” hoàn chỉnh. Tuy nhiên, trái tim bé nhỏ ấy đã quá yếu, không thể tự co bóp, dòng máu cũng không thể lưu thông.

Thông thường, sau một thời gian được “nghỉ ngơi” nhờ sự hỗ trợ của máy tim phổi nhân tạo, tim của bệnh nhân sẽ tự động phục hồi chức năng sau khi ngắt máy. Thế nhưng, trái tim của Hạt Dẻ dường như đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào để “tiếp tục”.

Họ tiếp tục chờ đợi trong vô vọng. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, tình hình vẫn không có gì tiến triển. Bác sĩ phụ mổ như không thể chịu đựng thêm được nữa, cất giọng run rẩy: “Hay là… chúng ta thông báo cho người nhà bệnh nhân?”.

Trong trường hợp này, “thông báo cho người nhà” đồng nghĩa với việc… “buông xuôi”.

Tuy biết thông báo cho người nhà bệnh nhân là một quyết định khó khăn, nhưng họ không thể trốn tránh trách nhiệm, càng không thể chối bỏ sự thật.

Hạ Lăng Phong vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc: “Bật máy tim phổi nhân tạo thêm 30 phút nữa, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi!”.

Dù biết rõ, 30 phút sau, mọi chuyện có thể cũng chẳng có gì thay đổi, bởi thời gian sử dụng máy tim phổi nhân tạo càng lâu, khả năng phục hồi của tim càng thấp. Nhưng với trách nhiệm của một người bác sĩ, họ không cho phép bản thân bỏ cuộc.

Hạ Lăng Phong và ekip phẫu thuật thay phiên nhau ra ngoài nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng quay trở lại phòng mổ.

30 phút sau, Hạ Lăng Phong chỉ thị ngắt máy tim phổi nhân tạo. Ngay lập tức, huyết áp của Hạt Dẻ tụt nhanh không phanh.

Giọng bác sĩ phụ mổ như nghẹn lại: “Bác sĩ Hạ, có lẽ…”.

Hạ Lăng Phong cúi đầu nhìn Hạt Dẻ. Bé thật nhỏ bé, nằm lọt thỏm giữa bàn mổ. Bé mới chỉ 7 tháng tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu. Y không muốn nhìn thấy sinh mạng bé nhỏ ấy “dừng lại” tại đây.

Hạ Lăng Phong nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Y quyết định mạo hiểm một lần.

Nếu thất bại, y có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối, nào là bị gia đình bệnh nhân kiện tụng, bị đồng nghiệp chỉ trích… Nhưng nếu không thử, Hạt Dẻ sẽ phải chết. Và ca phẫu thuật lần này của y cũng trở thành một “thất bại”.

Còn nếu thành công, Hạt Dẻ sẽ được sống, sẽ có cơ hội tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.

Hạ Lăng Phong nguyện ý mạo hiểm một lần vì Hạt Dẻ.

Y nhớ đến một ca phẫu thuật tim “thần kỳ” mà thầy giáo từng chia sẻ. Bệnh nhân bị hở van tim, bác sĩ phẫu thuật đã mạo hiểm cắt bỏ một phần cơ tim bị tổn thương, giúp bệnh nhân “thoát khỏi lưỡi hái tử thần”.

Kỹ thuật phẫu thuật này sau đó được ứng dụng trong rất nhiều ca phẫu thuật tim, có ca thành công, có ca thất bại, bởi vì nó tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.

Hạ Lăng Phong quan sát kỹ lưỡng, nhận thấy tâm thất trái của Hạt Dẻ đã giãn to bất thường, gây trào ngược máu. Y cẩn thận rạch một đường trên tâm thất trái, sau đó tỉ mỉ cắt bỏ một phần cơ tim bị tổn thương và sẹo, khâu lại một cách cẩn thận.

Trong suốt quá trình phẫu thuật, trong mắt Hạ Lăng Phong chỉ có bệnh nhân, trong tim y chỉ có dao mổ.

Y cẩn thận kiểm tra, đảm bảo không còn bọt khí nào sót lại bên trong khoang tim, sau đó mới khâu vết mổ lại. Xong xuôi, y quay sang bác sĩ phụ mổ: “Sốc tim!”.

Bác sĩ phụ mổ im lặng làm theo lời dặn, chuẩn bị sốc tim. Cả phòng mổ nín thở, hồi hộp chờ đợi kết quả. Mọi hy vọng giờ đây đều đặt vào cú sốc tim cuối cùng này.

“Píp… píp…”.

Trên màn hình theo dõi, nhịp tim bắt đầu xuất hiện.

Mọi người như được tiếp thêm sức mạnh, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Hạ Lăng Phong yêu cầu ekip phẫu thuật tiêm epinephrine và thử ngắt máy tim phổi nhân tạo một lần nữa.

Lần này, trái tim bé nhỏ của Hạt Dẻ đã “tự mình thức tỉnh”, đảm nhận nhiệm vụ bơm máu đi nuôi cơ thể, huyết áp cũng dần ổn định.

Hình ảnh trái tim bé nhỏ đang “miệt mài” co bóp trên màn hình siêu âm khiến mọi người vỡ òa trong hạnh phúc. Trái tim đầy thương tích của Hạt Dẻ đã được “hồi sinh”, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, khỏe mạnh hơn.

Có thể nói, trái tim của Hạt Dẻ đã được tái sinh!

Bầu không khí căng thẳng, u ám bao trùm phòng phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng hồ qua bỗng chốc tan biến, thay vào đó là niềm vui, sự phấn khởi, hân hoan của tất cả mọi người. Họ bắt đầu tiến hành các bước cuối cùng của ca phẫu thuật. Bác sĩ phụ mổ vui vẻ bàn luận xem tối nay nên ăn mừng ở đâu.

Sau ca phẫu thuật kéo dài gần 8 tiếng đồng hồ, Hạ Lăng Phong đã hoàn toàn kiệt sức. Y mệt mỏi dựa lưng vào ghế, trong lòng dâng trào niềm hạnh phúc khó tả. Bác sĩ phụ mổ vừa giúp y khâu vết mổ, vừa thán phục: “Bác sĩ Hạ, anh thật sự rất lợi hại!”.

Kỹ thuật phẫu thuật “thần sầu” của Hạ Lăng Phong khiến anh vô cùng khâm phục.

Lợi hại ư?

Hạ Lăng Phong không cảm thấy như vậy. Cứu chữa bệnh nhân là trách nhiệm của một người bác sĩ. Ngoài trách nhiệm ấy, y cũng chỉ là một người bình thường. Lúc này, y chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về nhà, được ôm Vệ Dịch vào lòng, được hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy, được cùng Vệ Dịch chia sẻ niềm vui, xua tan mệt mỏi.

Nhưng y không thể. Ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Sau khi khâu vết mổ, y còn phải đưa Hạt Dẻ đến phòng chăm sóc đặc biệt, theo dõi sát sao tình trạng của bé, đồng thời giải thích tình hình cho người nhà bệnh nhân, hướng dẫn họ cách chăm sóc bé sau phẫu thuật.

Y chỉ nhẹ nhàng đáp: “Đó là trách nhiệm mà thôi!”.

Đúng vậy, đó là trách nhiệm, là sứ mệnh cao cả của một người bác sĩ, đồng thời cũng là niềm vui, là niềm tự hào của y.

Mỗi lần hoàn thành xuất sắc một ca phẫu thuật phức tạp, cứu sống thành công một bệnh nhân nguy kịch, Hạ Lăng Phong đều cảm thấy vô cùng tự hào và hạnh phúc.

Trước khi khâu vết mổ, y đã yêu cầu y tá dùng điện thoại chụp lại hình ảnh trái tim khỏe mạnh của Hạt Dẻ, bởi y cảm thấy nó thật đẹp, tràn đầy sức sống.

Hạt Dẻ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt trong niềm vui hân hoan của tất cả mọi người. Ca phẫu thuật kéo dài hơn 8 tiếng đồng hồ cuối cùng đã kết thúc tốt đẹp.

Hạ Lăng Phong nghe thấy tiếng cười nói xen lẫn tiếng khóc nức nở của người nhà bệnh nhân bên ngoài phòng phẫu thuật. Y hít một hơi thật sâu, sau đó mới bước ra ngoài, cặn kẽ giải thích về tình hình sức khỏe của Hạt Dẻ, đồng thời dặn dò người nhà cách chăm sóc bé.

Hoàn thành xong mọi việc cũng đã hơn 9 giờ tối. Hạ Lăng Phong lê bước trở về văn phòng, ngồi phịch xuống ghế, y mới có thời gian để ý đến điện thoại. Tin nhắn của Vệ Dịch vẫn còn đó.

“Hiểu rồi, anh đi làm phải chú ý sức khỏe. Nếu về thì báo sớm cho em, em sẽ nấu bữa tối cho anh”.

Tin nhắn được gửi lúc hơn 10 giờ sáng. Vậy mà bây giờ đã hơn 9 giờ tối y mới nhìn thấy.

Lúc này, có muốn gọi đồ ăn ngoài cho Vệ Dịch cũng đã muộn. Chắc anh đã ăn tối rồi.

Bản thân y cũng chưa ăn gì, bụng đói cồn cào.

Đối với những ca đại phẫu, các bác sĩ phẫu thuật thường phải “nhịn đói” trong suốt quá trình phẫu thuật, cùng lắm chỉ được ăn nhẹ bằng bánh quy, socola…

Mặc dù số lượng ca đại phẫu không nhiều, nhưng một khi đã phẫu thuật thì sẽ rất vất vả.

Hạ Lăng Phong lấy vội gói hạt điều trong ngăn kéo ra ăn, sau đó nhắn lại cho Vệ Dịch: “9 giờ tối anh về!”.

Y phải nhanh chóng hoàn thành nốt công việc, để được về nhà với Vệ Dịch.

Hạ Lăng Phong hoàn thành nốt số báo cáo còn lại, kiểm tra phòng bệnh một lượt nữa. Khi y chuẩn bị ra về thì đã hơn 9 giờ tối. Y bắt gặp Lộ Phái – đồng nghiệp cùng khoa, cũng đang chuẩn bị tan ca.

Y suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chủ nhật này cậu có đến bệnh viện không?”.

“Có!”, Lộ Phái đáp.

“Vậy cậu giúp tôi kiểm tra phòng bệnh đi! Có gì cần thiết thì gọi điện cho tôi.”, Hạ Lăng Phong nói, “Chủ nhật này tôi có việc bận!”.

Lộ Phái ngạc nhiên nhìn Hạ Lăng Phong: “Có chuyện gì vậy?”.

Anh ta thật sự rất sốc. Anh luôn cho rằng Hạ Lăng Phong là “kẻ nghiện công việc”, bởi vì cuối tuần nào y cũng đến bệnh viện, thậm chí còn xung phong giúp đỡ những bác sĩ khác kiểm tra phòng bệnh. Khi được hỏi lý do, y chỉ cười trừ: “Ở nhà một mình cũng chán, thà đến bệnh viện còn vui hơn!”.

Vậy mà hôm nay, “kẻ nghiện công việc” ấy lại chủ động nhờ y ta giúp đỡ. Lộ Phái tự hỏi, có phải do bản thân quá mệt mỏi, nên bị “hoa mắt, chóng mặt, ù tai” hay không?

Hạ Lăng Phong mỉm cười, đáp: “Cuối tuần này, “nhà tôi” được nghỉ, tôi muốn ở nhà với “nhà tôi”.”

“Nhà tôi”?”, Lộ Phái trợn tròn mắt, lắp bắp, “Cậu… cậu thật sự có người yêu sao? Không phải cậu bịa ra để lừa giáo sư, trốn tránh việc xem mắt đó chứ?”.

“Ừm, tôi có người yêu rồi! Chúng tôi đã bên nhau hơn 10 năm.”, Hạ Lăng Phong gật đầu.

“Không thể nào! Vậy tại sao mỗi lần rủ cậu dẫn người ấy đi chơi chung, cậu đều từ chối, còn giấu như của quý vậy?”, Lộ Phái bức xúc lên tiếng.

Nhắc đến Vệ Dịch, khóe môi Hạ Lăng Phong khẽ nhếch lên nụ cười dịu dàng: “Em ấy sợ máu, không đến bệnh viện được!”.

“Chúng ta đâu phải hổ báo gì cho cam? Có gì mà sợ? Cùng lắm chỉ là mổ bụng, moi tim, móc phổi…”, Lộ Phái lắc đầu.

Hạ Lăng Phong thầm thở dài. Y dám chắc, chỉ cần nghe đến câu “mổ bụng, moi tim, móc phổi…” là Vệ Dịch đã sợ đến ngất xỉu rồi.

Y giải thích: “Ngay cả ăn lẩu mà em ấy nghe thấy mọi người bàn luận về óc heo, óc bò cũng sợ chạy mất dép, huống hồ gì là…”.

Lộ Phái đứng hình mất 5 giây. Anh ta thật sự không thể hiểu nổi, một người là bác sĩ phẫu thuật tim như Hạ Lăng Phong, tại sao lại tìm một người yếu đuối như vậy để yêu?

“Cậu đúng là “uống nhầm một ánh mắt, cơn đau kéo dài cả đời” mà!”, Lộ Phái lắc đầu ngao ngán, “Thôi được rồi! Chủ nhật này tôi sẽ giúp cậu. Nhưng nếu có việc gấp, tôi sẽ gọi điện thoại, cậu phải có mặt trong vòng 15 phút, nghe rõ chưa?”.

“Ok, cảm ơn cậu!”, Hạ Lăng Phong cười đáp.

Hạ Lăng Phong chưa bao giờ giải thích về Vệ Dịch với người khác, bởi y cảm thấy chuyện tình cảm của hai người rất khó giải thích, người ngoài khó lòng hiểu được.

Vệ Dịch không phải là bông hoa yếu đuối, mà là tia sáng duy nhất sưởi ấm trái tim băng giá của y.

Một tia sáng tuy mong manh nhưng lại vô cùng mạnh mẽ và kiên cường.

Tia sáng ấy đã soi sáng cả tuổi thanh xuân của y.

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả các ca phẫu thuật được nhắc đến trong truyện đều tham khảo từ sách báo và lời kể của những người bạn làm trong ngành y.

Loại công việc mà Vệ Dịch sắp làm cũng là do bạn bè tác giả giới thiệu.

(Chương mới sẽ được cập nhật vào thứ 4 hoặc thứ 5 tuần sau. Nếu thấy hay, hãy like, comment và vote cho mình nhé!).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play