Từ Tĩnh là chị họ tôi, sau khi cậu mợ mất, bố mẹ đón cô ta về nhà chăm sóc. 

Tôi luôn coi cô ta như chị gái ruột. Mãi đến khi nhà họ Trình phá sản, tôi mới phát hiện ra bao nhiêu năm qua cô ta luôn ghen ghét gia đình tôi. 

Ghen tị nhà tôi giàu có, ghen tị tôi được bố mẹ nuông chiều từ bé, hận tôi đính hôn với chàng trai cô ta thầm mến. 

Cô ta cố tình để lộ tài liệu mật của công ty, rồi lại còn trước mặt bố tôi đang nằm trên giường bệnh, tình tứ với vị hôn phu của tôi, khiến bố tôi tức giận đến mức ngừng tim. 

Trong điện thoại, giọng Từ Tĩnh ngọt ngào: "Em lại cãi nhau với Chu Dương nữa à? Tối nay chị đặt chỗ ở quán bar rồi, tiện thể gọi cả Chu Dương nữa, lần này chị nhất định bắt anh ta xin lỗi em!" 

Lại là thế này. 

Mỗi lần tôi và vị hôn phu mâu thuẫn, Từ Tĩnh luôn đóng vai chị gái tốt đứng ra khuyên giải. Nhưng cô ta càng khuyên, quan hệ giữa tôi và Chu Dương càng tệ. 

Nghe giọng nói dịu dàng của cô ta, tôi cười khẩy. 

"Chị họ, chị có phải tự tin quá rồi không? Bắt Chu Dương xin lỗi tôi, chị là mẹ anh ta hay bà nội anh ta vậy?" 

Lời nói ngọt ngào giả tạo, đừng tưởng tôi không nghe ra! 

Từ Tĩnh hơi sững sờ: "Tri Ý, sao em có thể nói với chị những lời khó nghe như vậy!" 

Tôi thản nhiên đáp: "Không biết nữa, chắc là do gia giáo nhà em đấy." 

Cúp máy, tôi hẹn chuyên viên trang điểm đến giúp tôi trang điểm theo phong cách "sát thủ tình trường", rồi vui vẻ ra ngoài. 

Bởi vì tôi phát hiện, tối nay Trì Nghịch làm thêm ở quán bar này. Thuận tiện đến đó cho "ông xã tương lai" ngăm mình một cái cũng không tồi. 

Trì Nghịch đang dọn dẹp bàn ghế lộn xộn trong quán bar. 

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh cầm khăn lau lau sàn rất chăm chú. Không bán thân không bán nghệ, chỉ bán sức lao động. 

Vòng eo thon gọn, vai rộng hông nở, đôi chân dài miên man kia, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn. 

Thấy tôi, lông mày anh ta nhíu chặt. 

Chưa kịp để anh ta mở miệng, Từ Tĩnh đã từ trong phòng bao ra đón tôi. 

Cô ta liếc nhìn Trì Nghịch.

"Trai bao này được đấy, em thích à?" 

"Tôi không phải." 

Trì Nghịch lạnh lùng giải thích. 

Từ Tĩnh phẩy tay như không quan tâm: "Vậy cô bảo quản lý gọi trai bao đến đây, loại cao cấp nhất ấy." 

Tôi bị Từ Tĩnh kéo vào phòng bao. Bên trong có mấy người bạn của cô ta. 

"Trì Ý, Chu Dương tính tình bướng bỉnh lắm, thế nào cũng không chịu đến xin lỗi" 

Từ Tĩnh cười tươi: “Trên đời này đâu chỉ có mỗi Chu Dương là đàn ông, theo chị thì em nên đổi khẩu vị khác đi. Đợi đến lúc Chu Dương sốt ruột ghen tuông, chắc chăn sẽ biết cúi đầu nhận sai.”

Bạn của cô ta phụ họa: "Trời đất bao la, đâu thiếu cỏ thơm!" 

Từ Tĩnh vỗ tay, cửa phòng bao mở ra, các chàng trai bao với đủ phong cách lần lượt bước vào, mang theo mùi nước hoa nồng nặc. 

Trì Nghịch đi cuối cùng, mặt không đổi sắc đặt đĩa hoa quả và rượu lên bàn. 

"Em cứ chọn một người đẹp trai nhất, tối nay bầu bạn với em, coi như là quà chị tặng em cho khuây khỏa" 

Từ Tĩnh tỏ vẻ hiểu chuyện. 

Mấy người bạn của cô ta lén lút giơ điện thoại lên. 

Chẳng qua là muốn quay video gửi cho Chu Dương, chia rẽ quan hệ giữa tôi và anh ta. 

Thủ đoạn hèn hạ này, kiếp trước sau khi phá sản tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần. 

“Vậy thì anh, anh và anh, tôi chọn ba chàng trai bao đắt giá nhất.” 

Quay sang cười với Từ Tĩnh: "Chị họ, em ăn hơi khỏe, tối nay để chị tốn kém rồi." 

Bố mẹ cho tôi và Từ Tĩnh tiền tiêu vặt như nhau, nhưng Từ Tĩnh tiêu xài hoang phí, lại thích khoe khoang trước mặt bạn bè, nên từ trước đến nay luôn là tôi âm thầm "chủi đít" cho cô ta. 

Tối nay e là phải để cô ta quẹt thẻ tín dụng đến cháy túi rồi. 

Từ Tĩnh cười gượng gạo. "Không sao, em thích là được, ai bảo chị là chị của em chứ?" 

Tôi ôm ấp ba chàng trai bao, trước khi ra ngoài liếc nhìn Trì Nghịch vẫn đang bày đĩa hoa quả.

Thật là tận tâm! Miếng dưa hấu sắp bị anh ta bóp nát thành nước ép rồi. 

Từ Tĩnh đặt cho tôi một phòng hạng sang. 

Chiếc thẻ phòng trong tay tôi bỗng bị giật mất.

Trì Nghịch chắn trước mặt tôi, thở dồn dập. 

"Trình Trì Ý, đây không phải chỗ để cậu làm loạn."

"Tôi biết chứ, nên định đi chỗ khác làm loạn." 

Mặt Trì Nghịch tái nhợt. 

Các chàng trai bao chế giễu: 

"Nhân viên làm thêm cũng muốn tham gia à?" 

"Cứ đần độn thế này, hầu hạ được Trình đại tiểu thư sao?" 

"Nhóc con, lo lau sàn nhà của mày đi." 

Trì Nghịch mím chặt môi, không nói lời nào. 

Cho đến khi tôi đưa tay giật lại chìa khóa, anh ta lại nằm lấy cổ tay tôi kéo vào lòng. 

Cánh tay răn chắc ôm ngang eo tôi. 

Tôi vùng vẫy, Trì Nghịch càng ôm chặt hơn. 

Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp đôi mắt long lanh của anh, hàng mi khẽ run. 

Hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi. 

"Đừng chọn bọn họ, chọn tôi." 

Giọng nói nghẹn ngào như sắp vỡ vụn. 

"Đại tiểu thư, chọn tôi." "Tôi... sạch sẽ hơn bọn họ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play